Chiếc bánh mì cha không kịp ăn!

Tâm sự đêm buồn - Tôi khôn.g kịp n.hìn mặt bố phút cuối cùn.g! Tôi sốc đến độ n.gất lên n.gất xuốn.g. Chiếc bán.h mì tôi mua cho bố ban sán.g vẫn nằm khô trên bàn.
Tôi là con út tron.g gia đìn.h có ba an.h em (huyện Than.h Sơn, tỉn.h Phú Thọ). Từ n.hỏ tôi đã là cô bé n.goan n.goãn, chịu khó học hàn.h. Có lẽ vì hai điều này mà bố mẹ rất chiều chuộn.g và tự hào về tôi.



"Mẹ bảo an.h chị đi"

Hết lớp 12, dù rất mon.g muốn theo ước mơ riên.g, cuối cùn.g tôi đàn.h n.ghe lời bố mẹ thi vào sư phạm để nối tiếp truyền thốn.g gia đìn.h.

Tôi trở thàn.h cô giáo ở tuổi 22 tại một trườn.g vùn.g cao của huyện. Khi đó n.hữn.g khó khăn, thiếu thốn đầu đời khiến tôi rất nản lòn.g. n.hưn.g bố luôn là n.gười trực tiếp độn.g viên, tiếp sức cho tôi...

Tuổi trẻ, lại được bố mẹ bao bọc, tôi chỉ quen đón n.hận mà gần n.hư khôn.g quan tâm xem bố mẹ mìn.h n.hư thế nào. n.hữn.g n.gày cuối tuần về n.hà, tôi chỉ biết than vãn về n.hữn.g khó khăn ở trườn.g mới, về học sin.h cá biệt, điều kiện ăn ở thiếu thốn.

Bố lắn.g n.ghe hết và nụ cười của bố luôn hiền: "Tuổi trẻ cần rèn luyện con ạ, cố gắn.g một vài năm rồi bố sẽ xin cho con về gần".

Tôi thấy được an ủi hơn với lời hứa của bố... Rồi bất n.gờ bố tôi ốm. Bện.h thươn.g hàn kéo dài triền miên, cứ đỡ rồi lại tái phát...

Bác sĩ nói rằn.g bố bị suy n.hược cơ thể nên phục hồi chậm. Mấy mẹ con thuyết phục bố đi bện.h viện tuyến trên n.hưn.g bố n.hất địn.h khôn.g n.ghe. Và cả n.hà đều chủ quan n.hư thế.

Hồi đó mẹ mới n.ghỉ hưu, việc chăm bố ở n.hà đều một tay mẹ. Tôi vẫn là cô út đỏn.g đản.h được nuôn.g chiều, quen n.hận hơn là cho đi. Có ai n.ghĩ rằn.g bố tôi bện.h nặn.g đâu.

Một sán.g đầu tuần, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ đạc để vào trườn.g thì mẹ bảo: "Con xuốn.g phố mua bán.h mì cho bố đã rồi hẵn.g đi, đêm qua bố nói muốn ăn bán.h mì...". Tôi đã nai nịt xon.g và chuẩn bị lên đườn.g, nên phụn.g phịu: "Tí nữa mẹ bảo an.h chị đi, con phải lên trườn.g bây giờ...".

Bỗn.g n.hiên mẹ nổi cáu, điều rất hiếm khi xảy ra với tôi: "Con với cái, bố ốm đau mà bảo đi mua chiếc bán.h mì thôi mà khó khăn thế sao?". Tôi sữn.g lại, n.gạc n.hiên vì sao mà mẹ cáu?

An.h chị tôi làm ở gần n.hà thì mẹ khôn.g bảo, sao mẹ lại bảo đứa sắp phải đi hơn 20km đến trườn.g n.hư tôi? n.hưn.g tôi chưa kịp nói gì thì mẹ tiếp: "Tưởn.g con gái út được bố chiều chuộn.g thì thươn.g bố n.hất, ai n.gờ bảo đi mua chiếc bán.h mì cho bố cũn.g từ chối!".

Và mắt mẹ n.gân n.gấn nước. Tôi n.hìn vào phòn.g, thấy bố vẫn nằm yên trên giườn.g, chẳn.g biết bố có n.ghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con khôn.g. n.hưn.g tôi thấy mẹ cáu vô lý nên rất ấm ức.

Tôi phón.g xe đi một lúc, man.g bán.h mì và ít đồ ăn khác nữa về. Khi tôi đưa, mẹ khôn.g cầm. Mẹ n.hìn tôi rất lạ và quay đi. Tôi đàn.h đặt đồ ăn lên bàn, quay vào chào bố rồi đi lên trườn.g, vì sán.g đó tôi còn có giờ dạy...

Bố khôn.g kịp ăn chiếc bán.h mì nữa rồi. Và mãi mãi tôi khôn.g bao giờ có cơ hội được mua bán.h cho bố nữa.

Ân hận khôn.g n.guôi

Vậy mà chỉ đến buổi chiều, tôi n.hận được điện của an.h trai: "Em về đi, bố đi cấp cứu ở Hà Nội rồi...". Tôi bủn rủn cả n.gười và sụp xuốn.g. Đồn.g n.ghiệp đã phải đưa tôi về n.gay chiều ấy.

Tôi khôn.g kịp n.hìn mặt bố ở giây phút cuối cùn.g. Tôi sốc đến độ n.gất lên n.gất xuốn.g. Chiếc bán.h mì tôi mua cho bố ban sán.g vẫn nằm n.guyên trên bàn.

Tôi khóc... Rõ ràn.g có một điều gì đó rất lạ tron.g lời mẹ nói với tôi buổi sán.g, n.hưn.g sự vô tâm của một đứa con được chiều chuộn.g n.hư tôi khôn.g n.hận ra.

Tôi đau n.hư có cảm giác ai bóp n.ghẹt trái tim mìn.h. Tron.g ba an.h em, tôi là n.gười hợp với bố n.hất, bố cũn.g yêu thươn.g tôi n.hất. Vậy mà n.gày cuối cùn.g, chiếc bán.h mì bố muốn n.hấm n.háp một chút tôi cũn.g từ chối đi mua. Có đứa con nào n.hư tôi khôn.g?

Bác sĩ nói bố tôi mắc bện.h lâu rồi, n.hưn.g ở tuyến huyện khôn.g phát hiện. n.hìn mẹ vật vã từ lúc bố n.hắm mắt cho đến n.hữn.g n.gày sau đó, thực sự tôi khôn.g thể cam lòn.g. Chiếc bán.h mì tôi mua về đưa mẹ n.hưn.g mẹ khôn.g cầm tron.g buổi sán.g ấy cứ ám ản.h tôi.

Tôi chỉ biết đấm n.gực mìn.h thùm thụp. Tôi quá vô tâm và giờ tôi quá hối hận vì sự ích kỷ của mìn.h.

Giá n.hư tôi biết lo lắn.g, biết quan tâm chăm sóc cho bố n.hiều hơn. Giá n.hư tôi bớt than vãn n.hữn.g vấn đề của mìn.h, để n.ghe bố tâm sự tron.g n.hữn.g n.gày cuối cùn.g. Giá n.hư tôi biết phụ mẹ chăm bố n.hữn.g n.gày ấy...

Và tất cả chỉ còn là giá n.hư! Tôi đã khôn.g thể nào đứn.g vữn.g tron.g một thời gian dài. Sau đám tan.g của bố, tôi phải xin n.ghỉ việc hai thán.g trời.

Ở n.hà, n.hìn mẹ hằn.g n.gày ôm chiếc áo của bố đờ đẫn, tôi hiểu ra nếu mìn.h khôn.g mạn.h mẽ thì mẹ khôn.g thể nào vượt qua được. Hìn.h ản.h chiếc bán.h mì bố khôn.g kịp ăn vẫn cứ day dứt tron.g tôi.

Giá n.hư lúc bố còn sốn.g, tôi học được cách chăm sóc, yêu thươn.g bố thì đâu đến nỗi. Tôi đã 22 tuổi cơ mà, đâu phải bé bỏn.g gì nữa mà khôn.g hiểu?

Tôi dần gượn.g dậy, học cách chăm sóc mẹ, học cả sự quan tâm tới mẹ mà tôi đã bỏ bê. Tôi giấu tất cả n.hữn.g gì gợi n.hắc về bố trước mặt mẹ.

Tôi trở nên mạn.h mẽ đến khôn.g n.gờ. Điều duy n.hất khiến tôi sợ lúc đó là n.hìn thấy mẹ khóc. Tôi sợ n.hữn.g giọt nước mắt của n.gười vợ mất chồn.g, nó đau đớn và cô độc đến khôn cùn.g.

Sau này, tôi chuyển về dạy học gần n.hà và có thời gian chăm sóc mẹ hơn, n.hưn.g nỗi day dứt ân hận vẫn khôn.g n.guôi tron.g tôi.

Vì nỗi đau quá lớn nên mẹ khôn.g còn n.hớ buổi sán.g sai tôi đi mua bán.h mì cho bố. n.hưn.g thực sự mẹ n.gạc n.hiên vì sao sau khi bố mất, tôi lại biết quan tâm mẹ n.hư thế...

Tất n.hiên là tôi im lặn.g. Chiếc bán.h mì mà bố khôn.g kịp ăn đã làm thay đổi con n.gười tôi. Sốn.g trên đời, nếu biết trao đi yêu thươn.g sẽ khiến lòn.g mìn.h n.hẹ n.hàn.g hơn. Tôi đã trả giá quá đắt để n.hận ra điều ấy!
Bài viết được đăn.g trên tuổi trẻ online qua cuộc Thi viết KHOẢn.h KHẮC THAY ĐỔI ĐỜI TÔI lần 2 năm 2019 trên báo tuổi trẻ .vn

Theo tuổi trẻ.vn
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment