Tâm thư bạn trẻ sinh viên người nhật từng du học tại việt nam

n.gƯỜI VIỆT 'DẬY SÓn.g' VỚI TÂM THƯ CỦA n.gƯỜI n.hẬT GỬI VIỆT NAM

Một bạn trẻ n.gười n.hật từn.g du học ở Việt Nam vừa có bài viết gửi giới trẻ Việt Nam khiến dư luận xôn xao.

Bài viết về văn hóa con n.gười Việt Nam của một bạn du học sin.h n.hật. Nội dun.g bài viết n.hư sau:







“Việt Nam – n.hà giàu và n.hữn.g đứa con chưa n.goan

Tôi đan.g là một du học sin.h n.hật, có hơn 4 năm sin.h sốn.g tại Việt Nam. Với n.gần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của n.gười Việt: “Sự thật mất lòn.g”. Son.g khôn.g vì thế mà tôi sẽ n.goản.h n.gơ trước n.hữn.g điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọn.g n.hữn.g gì mìn.h viết ra, khôn.g gì n.goài sự thật, n.hư một ly cà phê n.gon tặn.g cho mản.h đất này, tuy đắn.g n.hưn.g sẽ giúp n.gười ta thoát khỏi cơn n.gủ gục – n.gủ gật trước n.hữn.g giá trị ảo và vô tìn.h để n.hữn.g giá trị thật bị mai một.

Tôi có một nước n.hật để tự hào

Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, khôn.g có rừn.g vàn.g biển bạc. Son.g, “tron.g đêm tối n.hất, n.gười ta mới thấy được, đâu là n.gôi sao sán.g n.hất”.

Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, n.ghèo tài n.guyên, hàn.g năm gán.h chịu sự đe dọa của hàn.g trăm trận độn.g đất lớn n.hỏ lại oằn mìn.h gán.h chịu vết thươn.g chiến tran.h nặn.g nề, vươn lên là cách duy n.hất để n.hân dân n.hật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước n.hật n.hư thế”.

Tôi tự hào vì đất nước tôi khôn.g có bề dày văn hiến lâu đời nên chún.g tôi sẵn sàn.g học hỏi và tiếp n.hận tin.h hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ tron.g trứn.g nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước n.gười khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởn.g của cả một dân tộc biết trọn.g thị, khiêm n.hườn.g n.hưn.g tự trọn.g cao n.gời.

Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách n.hiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa độn.g đất són.g thần kép diễn ra, cả thế giới gần n.hư “chấn độn.g”. Chấn độn.g vì giữa hoan.g tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, n.gười ta chỉ n.hìn thấy từn.g dòn.g n.gười kiên n.hẫn xếp hàn.g n.hận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Khôn.g có cản.h hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùn.g khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàn.g loạt thàn.h phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sốn.g lại bắt đầu hồi sin.h n.hư chưa từn.g có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, khôn.g có n.hữn.g thàn.h tích to lớn để nói về nước n.hật n.hưn.g thươn.g hiệu “made in Japan”, là thươn.g hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọn.g n.hất mà tôi từn.g biết.

Bạn cũn.g có một nước Việt để tự hào

Nói Việt Nam là một “n.hà giàu”, quả là khôn.g n.goa. Giàu tài n.guyên, giàu truyền thốn.g, giàu văn hóa…n.hưn.g con cháu của n.hà giàu, sẽ phải đối mặt với n.hữn.g vấn đề nan giải của n.hà giàu. Và khôn.g phải ai cũn.g biết cách sốn.g có trách n.hiệm tron.g sự giàu có ấy.

Thật đán.g tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên n.hiên ưu đãi với rừn.g vàn.g biển bạc. Đán.g xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, khôn.g bao giờ cạn.

Thật tiếc đó lại là n.hữn.g gì tôi thấy.

Tại các thàn.h phố, chỉ cần n.hà mìn.h sạch sẽ là được, n.goài phạm vi n.gôi n.hà, bẩn đến đâu, khôn.g ai quan tâm. Ở các n.hà máy, nếu khôn.g biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chún.g ra n.goài đườn.g, sôn.g suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, khôn.g phải việc của mỗi n.gười dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sốn.g bằn.g n.ghề nôn.g, đất đai, nước n.gầm hầu n.hư đã bị n.hiễm độc, đến nỗi, n.gười ta nói vui tron.g năm nữa thôi sẽ là thời đại của un.g thư vì ăn gì cũn.g độc, khôn.g ít thì n.hiều, khôn.g thể khác. Vì sao nên nỗi ?

Thật đán.g tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chươn.g tron.g sách lịch sử chứ khôn.g được thể hiện tron.g cách hàn.h xử đời thườn.g. Thật buồn vì đó cũn.g là điều tôi thấy mỗi n.gày.

Hãy chỉ cho tôi thấy rằn.g tôi đã sai nếu nói: n.gười Việt khôn.g biết xếp hàn.g, xếp hàn.g chỉ dàn.h cho học sin.h tiểu học; n.gười Việt khôn.g biết tự hào về n.gười Việt, nếu khôn.g thì Flappy Bird đã khôn.g phải chết yểu đau đớn; n.gười Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; n.gười Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làn.g xã, giai cấp nếu khôn.g phải thế thì họ đã khôn.g đứn.g thẳn.g n.gười chửi đổn.g và cúi rạp mìn.h trước quyền lực bất côn.g mà chẳn.g dám lên tiến.g; n.gười Việt có đôi mắt siêu hạn.g n.hất vì n.hìn đâu cũn.g thấy cơ hội để mán.h mun, lọc lừa.

Tôi chưa từn.g thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắn.g học hàn.h để sau này là bác sỹ, phi côn.g, thuyền trưởn.g… mà xuất phát khôn.g vì đam mê mà vì phon.g bì n.hiều, đút lót dễ, giàu san.g mấy hồi…Vì đâu nên nỗi?

n.gười Việt có một nền di sản độc đáo, một n.guồn sức mạn.h vô cùn.g to lớn, ai cũn.g n.hìn thấy, chỉ có n.gười Việt là khôn.g thấy hoặc từ chối n.hìn thấy. Vì sao nên nỗi?

Tôi đan.g n.hìn thấy một thế hệ, họ khôn.g còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn khôn.g dám tin vào chín.h mìn.h. Là một n.gười Việt – khó lắm! Thật vậy sao?”.

Có thể thấy, nội dun.g bài viết này n.hư tâm sự “thay lời muốn nói” cho rất n.hiều n.gười Việt đan.g cảm thấy khôn.g hài lòn.g với lối sốn.g của chín.h con n.gười Việt.

n.guồn: FB/n.gười Sài Gòn
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment