Con cái đều là mó.n quà vô giá mà thượn.g đế man.g đế.n cho mỗi cặp vợ chồn.g, vì lẽ đó mới si_.n_h ra hàn.g loạt câu .nói về sự vĩ đại của tìn.h cảm bố mẹ dàn.h cho con, về sự hy si_.n_h cũn.g n.hư là sợi dây tìn.h thâ.n gắ.n kết bề.n vữn.g muô.n đời khôn.g thể .nào đoạ.n tuyệt.
Yêu thươn.g con khôn.g đơ.n thuầ.n chỉ là tìn.h cảm mà đó cũn.g được xem là một loại trách n.hiệm đối với n.hữn.g ai đan.g làm bố, làm mẹ. Tuy n.hiê.n, việc này đôi khi thật phả.n trắc làm sao, chẳn.g hạ.n n.hư câu chuyệ.n trái n.gan.g của ôn.g bố có tê.n Tiểu Bối dưới đây.
Cụ thể, vào một n.gày đẹp trời, Tiểu Bối đưa con trai cò.n n.hỏ của mìn.h ra biể.n câu cá. Khi ra đế.n bãi biể.n, Tiểu Bối gặp lại Tiểu Mỹ – một n.gười bạ.n cũ cũn.g đan.g dắt con gái n.hỏ đi chơi.
Hai đứa bé trạc tuổi n.hau nê.n mau chón.g làm que.n, kết thâ.n. Tiểu Bối và Tiểu Mỹ cũn.g rất vui về điều .này, họ n.han.h chón.g cho bọ.n trẻ tự do vui đùa cùn.g n.hau.
Về phầ.n Tiểu Bối, an.h thấy bọ.n trẻ khá thoải mái với n.hau nê.n cũn.g khôn.g quá kiểm soát chún.g, an.h n.ghĩ thầm bọ.n trẻ chỉ quan.h quẩ.n xun.g quan.h khôn.g có gì n.guy hi.ể.m, cứ thế an.h mải tập trun.g vào việc câu cá của mìn.h cho đế.n khi tai họa ập tới.
Đan.g sa_y sưa câu cá, Tiểu Bối n.ghe thấy tiến.g hét thất than.h của một n.gười .nào đó bảo rằn.g có trẻ con bị đuối nước. Ôn.g bố trẻ hốt hoản.g, n.hì.n lại thì khôn.g thấy hai đứa bé đâu. Và đún.g n.hư n.hữn.g gì an.h đoá.n, trườn.g hợp xấu n.hất đã xảy ra, hai đứa trẻ: một con mìn.h, một con bạ.n, đan.g dưới nước vẫy vùn.g cầu cứ.u.
Tiểu Bối n.gay lập tức lao xuốn.g nước cứ_u hai đứa trẻ, tron.g khi Tiểu Mỹ ở trê.n bờ hỗ trợ (do Tiểu Mỹ khôn.g biết bơi nê.n khôn.g thể tự xuốn.g nước cứ.u lấy con gái mìn.h). Cuối cùn.g, sau một hồi chốn.g chọi, Tiểu Bối đã cứ_u được con trai mìn.h, chỉ một đứa duy n.hất, cò.n bé gái xấu số đã bị dòn.g nước dữ n.hấ.n chìm.
Khôn.g lâu sau, cản.h sá_t n.han.h chón.g tới giúp đỡ và họ đã vớt được xá_c con gái Tiểu Mỹ lê.n.
Vụ việc chưa dừn.g lại ở đó, tron.g lúc chưa kịp hoà.n hồ.n sau sự cố khôn.g may, đám đôn.g xun.g quan.h đã bất n.gờ ra sức chỉ trích ôn.g bố Tiểu Bối dữ dội. Họ cho rằn.g, Tiểu Bối là một kẻ tiểu n.hâ.n, ích kỷ, chỉ biết cứ_u lấy con mìn.h mà bỏ mặc đứa trẻ khác.
Trước phả.n ứn.g gay gắt của đám đôn.g hiếu kỳ, Tiểu Bối tức giậ.n nói một câu khiế.n ai cũn.g ní.n lặn.g. An.h hét lê.n: “Hầu hết n.hữn.g n.gười lớ.n có mặt ở đây đều đã là cha, là mẹ. Vậy .nếu gặp trườn.g hợp n.hư tôi, mọi n.gười sẽ ưu tiê.n cứ_u ai, con mìn.h hay là con của n.gười khác?”_
Trước câu nói thẳn.g thắ.n này, mọi n.gười xun.g quan.h chẳn.g ai .nói lời nào, chín.h xá_c hơ.n là khôn.g có câu trả lời cho câu hỏi ấy
n.hưn.g có phải Tiểu Bối “bỏ mặc” bé gái kia đâu, sau khi cứ_u được con trai mìn.h, an.h vẫ.n tiếp tục lao xuốn.g nước tìm kiếm cô bé, hỗ trợ cản.h sá_t hết mìn.h bê.n dưới dòn.g nước hủ.y ho.ạ.i. Chỉ tiếc là khôn.g may, cô bé đã bỏ mạ_.n_g trước khi được tìm thấy.
Quả thật, trê.n bờ vực si_.n_h tử của n.gười thâ.n yêu, đôi khi chún.g ta chẳn.g thể suy n.ghĩ được gì n.hiều mà chỉ làm theo tiến.g gọi con tim và lý trí mách bảo. Tron.g n.hữn.g khoản.h khắc ấy, thứ qua.n trọn.g n.hất chín.h là tìn.h thâ.n.
.nếu sức chỉ có thể cứ_u một tron.g hai, gi_ả sử n.gược lại, Tiểu Bối chọ.n cứ_u lấy bé gái con của bạ.n mà để con mìn.h thế chỗ đi vào quỷ mô.n qua.n, mọi n.gười sẽ n.ghĩ gì? Chắc chắ.n vẫ.n sẽ là một mà.n chỉ trích dữ dội, thậm chí cò.n cay n.ghiệt hơ.n.
Thôi thì hy vọn.g Tiểu Mỹ sẽ thấu hiểu điều .này mà khôn.g trách giậ.n Tiểu Bối và cầu mon.g cho lin.h hồ.n của đứa trẻ xấu số sẽ được bìn.h a.n trê.n đoạ.n đườn.g đi về thế giới bê.n kia.
Nguồn: docbaohomnay.cm.
Home
cha mẹ
Cha-me
Bị chỉ trích vì lao xuống nước cứu con mà không cứu đứa trẻ khác: .nếu là tôi, mọi người sẽ cứu ai trước?
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment