Truyện ngắn - Em chẳng còn trẻ để chờ đợi anh đâu

Ôi chẳn.g thể dùn.g cả đời mìn.h để đợi Hoàn.g, tron.g khi an.h mãi theo đuổi niềm vui mà đam mê. Than.h xuân của tôi đã trôi qua cùn.g an.h, chàn.g trai có nụ cười má lúm thân thiện và đán.g mến n.gày xưa. Vậy n.hưn.g tươn.g lai phía trước có lẽ chỉ thuộc về riên.g tôi mà thôi.

n.hữn.g vạt nắn.g màu vàn.g đỏn.g đản.h trải lên dải thườn.g xuân trước n.hà bầu khôn.g gian vừa cổ kín.h lại vừa dun.g dị. Từ khi tôi và Hoàn.g chuyển san.g thì dải thườn.g xuân xan.h mướt và mát rượi đã ở đó. Con đườn.g dẫn vào chỗ tôi đan.g đứn.g khá tịch mịch bởi xun.g quan.h chỉ có vài ba căn hộ nằm cách xa n.hau. n.hữn.g cán.h hoa bằn.g lăn.g màu tím dọc hai bên vẫn lác đác rơi vào mùa hè, thi thoản.g gió thổi qua làm cán.h hoa bay lả tả khắp nơi. Tôi thườn.g đi bộ trên con đườn.g này vào buổi chiều chập choạn.g và đứn.g ở góc cuối cùn.g, nơi rẽ ra đườn.g chín.h để đợi an.h. Tôi chưa từn.g n.ghĩ sẽ có lúc chún.g tôi cũn.g rẽ san.g hai hướn.g và lạc n.hau n.hư vậy.

Mấy bộ quần áo, sách vở và đồ dùn.g suốt mấy năm qua được sắp xếp gọn gàn.g tron.g vali. Tôi muốn trả lại an.h, và cả cho tôi một cuộc sốn.g hoàn toàn khôn.g vươn.g vấn hìn.h bón.g của n.gười kia. Đây là nơi lần đầu tiên khi Hoàn.g ôm chầm lấy tôi và bảo: “an.h đã thực hiện được mơ ước thứ n.hất của mìn.h rồi”. An.h n.hư đứa bé khi khoe về căn n.hà được sơn màu trắn.g nằm ở n.goại ô thàn.h phố, ban côn.g được trồn.g đầy hoa và chiếc xích đu đặt dưới cây hoa hòe, nơi an.h có thể n.hấm n.háp cà phê và đọc sách buổi sán.g. Tôi n.hìn thấy tron.g đôi mắt màu hổ phách lấp lán.h niềm hăn.g say và đam mê cháy bỏn.g. Hoàn.g khôn.g thuộc về tôi, an.h thuộc về n.hữn.g ước mơ cao vợi và n.hữn.g chuyến phiêu lưu biền biệt. Tôi từn.g yêu an.h n.hư yêu một cán.h chim tự do giữa bầu trời. Mãi đến bây giờ tôi mới n.hận ra cuộc đời là một cuộc chơi ron.g ruổi mà Hoàn.g chưa từn.g có ý địn.h chọn tôi là điểm dừn.g chân cuối cùn.g.

Tôi biết yêu an.h sẽ mệt mỏi và cô đơn, phải n.hẫn nại và bao dun.g. Thế n.hưn.g tôi khôn.g một lần nào n.ghĩ sẽ buôn.g tay n.hư thế này. Có tiến.g gió thổi xào xạc làm n.hán.h cây va đập vào cửa sổ, tôi n.hìn ra khôn.g gian bên n.goài qua ô cửa ấy. Căn n.hà được Hoàn.g sử dụn.g n.hiều kín.h để tạo cảm giác rộn.g rãi và đón án.h sán.g tối đa. n.hữn.g n.gày đẹp trời với mây trắn.g, nắn.g cao sẽ rất dễ chịu. Tuy n.hiên khi trời bắt đầu chuyển san.g trưa thì tôi thườn.g phải kéo rèm để che bớt án.h nắn.g gắt gỏn.g rọi vào. Nếu thời tiết xấu hơn một chút, mưa giôn.g hoặc có sấm chớp thì khôn.g khí thật buồn tẻ, thậm chí là ảm đạm. Tôi ghét cảm giác một mìn.h chốn.g chọi vào n.hữn.g n.gày n.hư thế. Thôn.g thườn.g tôi sẽ n.hấc điện thoại gọi an.h để biết mìn.h vẫn còn ai đó bên cạn.h, Hoàn.g sẽ hỏi tôi đan.g làm gì, cứ khóa cửa lại và n.gồi đọc sách, vài hôm nữa an.h về. Thi thoản.g điện thoại run.g lên một hồi chuôn.g vô cảm, dài và rồi im bặt.

Tôi đặt chìa khóa lên bàn. n.hữn.g tấm ản.h chụp chun.g của chún.g tôi đã gỡ xuốn.g và căn n.hà đã trở lại vẻ n.guyên sơ của nó. Hoàn.g bảo đưa tôi ra sân bay n.hưn.g tôi n.ghĩ sẽ khôn.g đợi đến lúc đó. Tôi đứn.g dậy và bước ra n.goài. Lần cuối, có lẽ sẽ chẳn.g bao giờ tôi trở về và đứn.g ở nơi này, dưới n.hữn.g dây thườn.g xuân xan.h mướt và giàn hoa có đủ màu sắc rực rỡ. Có tiến.g bước chân và cán.h cổn.g màu trắn.g khẽ mở. An.h mệt mỏi n.hìn tôi.
- Ở lại đi. – Hoàn.g áp hai bàn tay tôi vào má an.h. Gò má với nước da rám nắn.g, gầy gò còn lấm tấm bụi đườn.g làm đau tôi, hoặc vì vô tìn.h an.h xiết quá mạn.h.
- An.h n.ghỉ n.gơi đi, em đón taxi ở đầu đườn.g cũn.g n.han.h thôi.
An.h nân.g gươn.g mặt tôi lên sát mặt an.h, hơi thở đàn ôn.g thân thuộc khiến tôi choán.g n.gợp.
- Đợi an.h thêm vài thán.g nữa thôi.
Tôi mỉm cười, chưa lần nào tôi thấy lòn.g mìn.h n.hẹ n.hàn.g trước lời hứa hẹn của Hoàn.g đến thế. Vì đã lâu rồi, n.hữn.g năm học từ cấp ba rồi lên đại học, bảy năm yêu n.hau, tôi yêu an.h bao n.hiêu thì cũn.g hiểu an.h n.hiều n.hư vậy.
- Khôn.g phải bây giờ mà là sau này nữa, em chẳn.g thể dùn.g cả đời để đợi an.h được đâu. Em cũn.g khôn.g muốn phải lo lắn.g từn.g giây xem an.h ở đâu, làm gì, có ổn khôn.g, em cũn.g khôn.g muốn thui thủi…
- n.hưn.g an.h chỉ yêu em! – Hoàn.g ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi n.ghe hơi thở an.h run rẩy phả vào tai mìn.h.
Tôi gỡ bỏ đôi tay ấm nón.g đan.g quàn.g qua vai, muốn nói với an.h điều gì đó n.hưn.g rồi tôi im lặn.g. Bón.g chiều đổ xuốn.g con đườn.g với n.hữn.g cán.h hoa bằn.g lăn.g màu tím rũ rượi và héo hắt. Cán.h cổn.g màu trắn.g phía sau lưn.g dần khép lại. Tôi cảm n.hận được nỗi trốn.g vắn.g khi n.goản.h lại n.hìn và thấy bón.g an.h lặn.g lẽ rời đi.
Tôi về quê n.gay sau đó. Quyết địn.h của chún.g tôi cũn.g được giấu n.hẹm đi vì sợ ba mẹ buồn. Còn n.hớ lần đầu tiên đưa an.h về chơi tron.g tư cách n.gười yêu, ba cứ n.hìn Hoàn.g chằm chặp rồi bảo:
- Ơ con chú Hạn.h xã bên đây mà, sao mày lún.g ta lún.g tún.g vậy con, hồi giờ mày xuốn.g chơi hoài mà?
Mẹ huých ba rồi n.háy mắt còn Hoàn.g n.hìn tôi bối rối. n.hữn.g kỷ niệm dịu dàn.g ấy bỗn.g chốc len lỏi khi mẹ n.hắc đến an.h. Tôi chỉ ậm ừ cho qua. Giá mà chún.g tôi có thể bên n.hau n.hư n.hữn.g cặp tìn.h n.hân bìn.h thườn.g thì tốt biết bao.

Tôi nằm trằn trọc khôn.g n.gủ được. Căn phòn.g của tôi hồi giờ khôn.g có gì thay đổi. Chỉ là khi cựa mìn.h hoặc theo thói quen đưa tay tìm mấy cuốn sách trên chiếc tủ n.hỏ cạn.h bên thì ở đó trốn.g trơn. Tôi n.hận ra mìn.h đã khôn.g còn sốn.g cùn.g an.h tron.g căn n.hà có n.hữn.g ô cửa kín.h rộn.g mên.h man.g và dây thườn.g xuân xan.h rì phủ lên bức tườn.g bên n.goài. Tôi n.hìn vào màn hìn.h điện thoại lạn.h n.gắt. Tin n.hắn từ an.h gởi tận hai tiến.g trước: “Em đan.g làm gì?”. Giốn.g n.hư một sự níu kéo, n.hưn.g lại hoàn toàn khôn.g phải n.hư vậy. Đó là cách chún.g tôi yêu n.hau suốt bao năm qua. Dù ở rất gần n.hưn.g thời gian hai đứa cạn.h n.hau chẳn.g n.hiều. Tôi và Hoàn.g thườn.g gọi điện, n.hắn tin, và rồi an.h bận rộn tron.g cuộc sốn.g của an.h mà quên mất tôi đan.g chờ một tin hồi âm. Tôi tin bây giờ an.h cũn.g man.g cảm giác lẻ loi và hoan.g man của tôi khi ấy. Tôi chẳn.g thể dùn.g cả đời mìn.h để đợi Hoàn.g, tron.g khi an.h mãi theo đuổi niềm vui mà đam mê. Than.h xuân của tôi đã trôi qua cùn.g an.h, chàn.g trai có nụ cười má lúm thân thiện và đán.g mến n.gày xưa. Vậy n.hưn.g tươn.g lai phía trước có lẽ chỉ thuộc về riên.g tôi mà thôi. Trời đêm thăm thẳm và yên ả. Tôi n.hấn phím tắt khi điện thoại báo tin n.hắn từ an.h: “Trả lời đi”. Một thoán.g chạn.h lòn.g và nỗi n.hớ môn.g lun.g n.hư từn.g rất n.hiều lần trước đây, tôi n.hắm mắt chìm vào giấc n.gủ mộn.g mị và điện thoại im bặt sau đó.

Con đườn.g chạy từ n.hà tôi san.g n.hà Hoàn.g cách một cây cầu n.hỏ bắt n.gan.g qua con sôn.g. Khi đi n.gan.g qua cây cầu ấy tâm trí tôi lại loán.g thoán.g hìn.h ản.h cậu nam sin.h chạy xe đạp băn.g băn.g và hai tay dan.g rộn.g khôn.g cầm lái. Có cô bé mặc áo dài trắn.g cười bẽn lẽn n.hìn cậu rồi n.gượn.g n.gùn.g quay đi. Kỷ niệm của chún.g tôi mập mờ và hìn.h n.hư đã trôi qua lâu lắm rồi. Tôi và Hoàn.g thay đổi n.hiều đến mức chẳn.g thể n.hận ra nét gì hao hao so với mìn.h tron.g ký ức. Phía dưới cầu là bãi cỏ n.hìn ra lòn.g sôn.g hơi nôn.g với n.hữn.g hòn sỏi thô kệch trồi lên bề mặt. Mùa hè ở đây bao giờ cũn.g oi ả và n.guồn nước cũn.g cạn kiệt đi. Một vài cây cao mọc thưa thớt phía bên kia sôn.g phủ xuốn.g bón.g mát đơn lẻ và buồn bã. Tron.g quá vãn.g xa xôi của tôi là hìn.h ản.h đồn.g cỏ xan.h mướt trải dài và dòn.g sôn.g màu n.gọc bích trôi yên bìn.h, phía trên cao là bầu trời phẳn.g lặn.g. Tôi chưa bao giờ n.gồi lại một mìn.h và cảm n.hận khun.g cản.h điu hiu n.hư vậy. Chún.g tôi thườn.g hẹn n.hau ở đây vào mỗi trưa mùa hè để học bài thi. Hoàn.g sẽ kéo tôi n.gồi bệt xuốn.g và hai đứa n.hìn trời đất bao la, đôi khi an.h gối đầu lên chân tôi và hát vu vơ một bài nào đó an.h thích. Hoàn.g hay đến trễ mươi phút vì n.gủ quên, hoặc mải chơi trò gì đó với n.hóc em bên n.hà. Và tôi đợi, dù giận dỗi hay cau có thì tôi vẫn cứ n.ghô n.ghê ở đó. An.h bảo hãy đợi vì chắc chắn an.h sẽ đến thôi. Đến bây giờ thì tôi khôn.g thế nữa.

Tìn.h yêu của hai đứa êm ả và giản dị. Thi thoản.g cãi cọ, đôi lúc giận hờn và than vãn. Hoàn.g là kiểu đàn ôn.g đặt hoài bão lên trên hết. An.h có quá n.hiều khát khao mà tôi chỉ là một tron.g số đó. Có lẽ đó cũn.g là lý do tôi n.hiều hơn một lần thấy tủi thân và cô đơn khi bên an.h. Chẳn.g thể phủ n.hận an.h là một n.gười giỏi gian.g và có chí tiến thủ. n.hiều n.gười vẫn bảo chỉ cần yêu một n.gười n.hư an.h cũn.g đủ cho mìn.h về sau có chỗ dựa vữn.g chắc. Tôi cũn.g n.ghĩ vậy. Tôi chưa lần nào mảy may n.ghi n.gờ n.hữn.g điều tốt đẹp an.h có thể man.g đến, tôi cũn.g tin an.h là một n.gười đàn ôn.g tử tế, ít n.hất là tron.g thời gian chún.g tôi yêu n.hau. n.hưn.g tìn.h yêu và trái tim của n.gười con gái cần n.hiều hơn thế.



n.hữn.g khoản.g trốn.g an.h để lại tron.g tôi quá n.hiều. Và thời gian đợi chờ an.h đôi lúc dài n.hư vô tận. Tôi từn.g n.ghĩ có thể đợi an.h n.hư năm thán.g ở bãi cỏ màu xan.h phía dưới cây cầu, khi an.h mải chơi hoặc n.gủ quên mất…

Hoàn.g có n.hữn.g chuyến đi vội vã và khôn.g hề sắp xếp trước. Nó giốn.g n.hư tín.h cách của an.h: n.gạo n.ghễ, phón.g khoán.g, phiêu bạt. Năm hai mươi ba tuổi, khi chún.g tôi kỷ niệm năm năm chín.h thức yêu n.hau thì an.h n.hận được quyết địn.h chuyển côn.g tác ở Hà Nội nửa năm. Hoàn.g vốn thích đi đây đi đó và trải n.ghiệm cuộc sốn.g ở n.hiều nơi. Thiết n.ghĩ nếu mất đi n.hữn.g điều đó thì an.h sẽ chẳn.g còn hấp dẫn với tôi, hoặc các cô gái khác. An.h bảo có thể khôn.g đi và sắp xếp cho n.gười khác, nếu tôi muốn. Thật khó khi ích kỷ giữ một n.gười đàn ôn.g bên mìn.h mà tâm trí an.h ta ở tận nơi nào. Chún.g tôi bắt đầu yêu xa kể từ đó. n.hữn.g vết rạn của tìn.h yêu có quá n.hiều vách n.găn tron.g trái tim Hoàn.g khiến tôi mệt mỏi và thổn thức, mãi đến sau này cũn.g vậy.

n.gày kỷ niệm yêu n.hau an.h hứa sẽ về và tôi đã đợi suốt cả đêm hôm đó. Hoa hồn.g vàn.g, nến, rượu van.g, một vài món ăn an.h thích đún.g n.ghĩa n.hữn.g n.gười yêu n.hau lâu năm. Điện thoại van.g lên n.hữn.g hồi chuôn.g vô cảm và lạn.h lẽo. Tim tôi n.hư chết lặn.g đi vì lo sợ an.h gặp tai nạn trên đườn.g về. Tôi n.gồi n.hư con n.gốc ở ghế sô pha với bón.g đêm, cô đơn và sợ hãi bủa vây xun.g quan.h. Mãi khi quả lắc đồn.g hồ điểm mười hai tiến.g thì an.h gọi. Hoàn.g xin lỗi vì có việc đột xuất nên khôn.g thể về, và vì mải làm nên quên mất phải gọi cho tôi. Khi màn đêm mệt n.học buôn.g xuốn.g cũn.g là lúc tôi òa khóc vì tủi thân.
Khi n.hìn n.hữn.g đứa con gái khác hạn.h phúc tron.g tìn.h yêu, tôi ghen tỵ. Tôi thườn.g lủi lủi đi đi về về một mìn.h, ăn cơm một mìn.h, đau ốm cũn.g một mìn.h. Đôi khi sin.h n.hật cũn.g chỉ n.ghe giọn.g an.h tron.g điện thoại ở nơi nào đó xa xôi. Nỗi hụt hẫn.g càn.g lúc càn.g lớn, tôi n.hư con cá bé n.hỏ lạc giữa đại dươn.g bao la của an.h, và an.h thì quên mất tôi đan.g vùn.g vẫy để khôn.g bị nuốt chửn.g tron.g đó. Tôi biết mìn.h đã chọn và yêu một n.gười đàn ôn.g có quá n.hiều khao khát và tham vọn.g. Sự thăn.g tiến n.han.h chón.g khiến tôi càn.g tin an.h có thể làm được n.hiều hơn thế. Tron.g tất cả n.hữn.g điều an.h làm, giá n.hư an.h dàn.h cho tôi một chút thời gian ít ỏi để tôi có cảm giác mìn.h yêu, và được yêu.
An.h về Sài Gòn sau nửa năm bôn ba ở Hà Nội và bắt đầu chuyển san.g làm cho một côn.g ty có vốn của Mỹ. Hoàn.g bảo đã tích lũy đủ kin.h n.ghiệm và đây là thời gian để an.h tự do bay n.hảy. Tốc độ n.hảy việc của an.h khiến tôi chón.g mặt, n.hưn.g điều đó càn.g khẳn.g địn.h năn.g lực cũn.g n.hư bản lĩn.h của an.h. Có lần nằm tron.g vòn.g tay Hoàn.g, tôi n.gập n.gừn.g hỏi: “Có khi nào an.h đổi n.gười yêu n.hư đổi việc khôn.g?”. An.h cắn n.hẹ lên vàn.h tai và bảo tôi dở hơi.
n.hữn.g chuyến côn.g tác n.gắn n.gày của an.h càn.g lúc càn.g dày đặt, và xa hơn. Thêm vào đó, an.h cộn.g tác với một n.gười bạn cho ra đời chuyên tran.g cun.g cấp thôn.g tin về các địa điểm du lịch – đún.g n.hư sở thích của an.h. Hoàn.g đi biền biệt, xa n.gái. Tôi thì cứ đứn.g mãi nơi con đườn.g có hàn.g cây rải n.hữn.g cán.h hoa bằn.g lăn.g tím n.gắt và mòn mỏi đợi an.h trở về.
- Bao giờ an.h về?
- Ba hôm nữa, n.hớ an.h rồi hả? – Hoàn.g luôn láu lỉn.h n.hư thế, và tôi sẽ quên n.gay mìn.h đan.g giận dỗi.
- Ở đó có vui khôn.g?
- Có n.hiều cái lạ lắm, sau này an.h dẫn em đi n.hé.
Và an.h tắt máy, chưa kịp để tôi than vãn hay trách móc. n.hữn.g lời hứa của an.h cũn.g n.hẹ n.hàn.g tựa n.hư chiếc lá rơi bên n.goài ô cửa. Một lần cãi cọ, tôi òa khóc và ném bức hìn.h chún.g tôi chụp chun.g n.gày mới yêu vào tườn.g. Khun.g gươn.g phía n.goài vỡ tan tàn.h, nụ cười của hai đứa cũn.g méo mó dưới làn nước mắt giàn dụa. Tôi đón.g sập cửa và chạy ra n.goài. Hoàn.g khôn.g đuổi theo hay gọi điện xin lỗi. An.h biết tôi sẽ trở về bên an.h n.hư bảy năm qua luôn n.hư thế. Có lẽ vì biết rõ mà Hoàn.g quên mất tôi đã chán chườn.g và tổn thươn.g n.hiều thế nào.
n.hữn.g cơn mưa đầu mùa man.g theo cái se lạn.h thoán.g qua mỗi góc phố. Khi tôi còn đan.g mải mê dịch nốt tập tài liệu thì an.h về. Đó là lần Hoàn.g về sau chuyến đi dài tận hai thán.g ở n.ga. Hoàn.g ôm tôi từ phía sau và dụi đầu vào vai. Cảm giác đó khiến tôi vui và ấm áp lạ thườn.g, tôi thích khi an.h nũn.g nịu n.hư thằn.g n.hóc n.gày xưa vẫn gối đầu lên chân tôi và hát vu vơ. Thích cả cách an.h n.hắm mắt và n.gủ say n.hư một chú mèo con. Hoàn.g ôm gọn tôi tron.g lòn.g và mê mẩn nói gì đó. Khi n.hữn.g nụ hôn trượt dần xuốn.g vai thì tôi đẩy an.h ra. Tôi muốn n.hìn một lần, một cách kĩ lưỡn.g n.gười đàn ôn.g tôi đã yêu suốt than.h xuân n.gười con gái:
- Lần này an.h đi hai thán.g thôi, an.h ở một tuần rồi mới đi mà, có phải n.gay bây giờ đâu – an.h hôn lên trán và ôm lấy gươn.g mặt tôi – Xon.g rồi mìn.h về quê, an.h đã nói ba mẹ coi n.gày san.g n.hà em.
- Một năm trước an.h cũn.g nói n.hư vậy.
- Lần này an.h hứa, chắc chắn mà. – An.h vòn.g tay xiết chặt eo tôi.
- Tùy an.h.
Tôi mệt mỏi đẩy an.h ra. Tôi thật sự khôn.g còn đủ sức níu an.h lại nữa. Giá n.hư an.h yêu, hoặc quan tâm một n.gười con gái nào khác thì ít n.hất tôi còn biết bản thân mìn.h chưa tốt ở điểm nào. Hoàn.g khôn.g n.hư vậy. Thật tốt n.hưn.g cũn.g thật tréo n.goe. Tôi chẳn.g còn đủ sức để đấu trán.h với n.hữn.g mơ ước xa vời và cháy bỏn.g của an.h. Có hơn một lần tôi n.ghĩ chỉ cần kiên tâm một chút, cố gắn.g một chút, rồi đến lúc chùn chân mỏi gối an.h n.hất địn.h sẽ quay về. Hoàn.g là n.gười đàn ôn.g mà tôi chưa bao giờ n.ghĩ mìn.h đủ can đảm để buôn.g tay. Vậy n.hưn.g đến bây giờ tôi n.hận ra mìn.h khôn.g đủ kiên n.hẫn để đợi an.h thêm nữa.

n.hữn.g chiếc lá rơi dọc con đườn.g dẫn vào khu chun.g cư. Đây là nơi tôi ở khi mới ra trườn.g và trước khi chuyển đến căn hộ của an.h. Mọi thứ vẫn khôn.g khác đi n.hiều. Phía trước ban côn.g tôi đặt mấy chậu xươn.g rồn.g n.hỏ xíu trôn.g đẹp mắt. Xươn.g rồn.g gai góc, khô khan n.hưn.g mãn.h liệt. Vẻ đẹp hoa xươn.g rồn.g vừa bìn.h dị lại vừa rực rỡ. Tôi chạm n.hẹ n.gón tay lên n.hữn.g mũi gai chĩa ra, chún.g chích vào làm tay đau điến.g. Khôn.g hiểu vì tay đau hay vì tim đau mà nước mắt khôn.g dưn.g trào ra.
- An.h chỉ đi lần này nữa thôi, Du à, ... - An.h đứn.g trước mặt tôi, trôn.g gầy và hốc hác hơn hẳn một tuần trước. Đôi bàn tay rắn rỏi nắm chặt lấy tay tôi n.hư nài nỉ. Có phải đây là lần duy n.hất tôi thấy an.h tiều tụy đến thế? n.hữn.g vệt màu cũ kĩ của chiều tà vắt lên tâm hồn chún.g tôi nỗi buồn trốn.g rỗn.g. Tôi n.ghe giọn.g mìn.h lạc đi vì nước mắt:

- An.h có dám nói sau lần này sẽ khôn.g đi nữa? Em thấy mệt mỏi, và cô đơn lắm. Có lẽ an.h chưa từn.g n.ghĩ tron.g n.hữn.g lần an.h vui vẻ nơi này nơi kia thì em ở đây, đợi chờ và lo lắn.g…
- An.h xin lỗi.
- Thì cũn.g thay đổi được gì đâu.

An.h vòn.g tay ôm lấy tôi, đó cũn.g là cái ôm cuối cùn.g của hai n.gười từn.g n.ghĩ sẽ yêu n.hau mãi mãi. Tôi khôn.g quay lại n.hìn khi cán.h cửa khép lại và tiến.g bước chân an.h mỗi lúc một xa hơn. Cuối cùn.g chún.g tôi vẫn cố chấp giữ n.guyên chọn lựa của mìn.h. An.h chọn khát khao và hoài bão, đam mê và n.hữn.g chân trời phiêu bạt. Tôi chọn dừn.g lại và rẽ san.g hướn.g khác khôn.g an.h, n.hư n.hữn.g n.gày qua chưa từn.g có an.h kề bên. Trả lại cho n.hau n.hữn.g bìn.h yên vốn có, n.hữn.g điều n.gô n.ghê vụn.g dại, n.hữn.g kỷ niệm tin.h khôi n.gày nào. Con đườn.g phía trước bây giờ thên.h than.g quá, mà tôi thì đã đến lúc thôi bấu víu mà phải tự bước đi một mìn.h.
Phía trên cao n.hữn.g án.g mây đuổi n.hau trôi bồn.g bền.h tạo thàn.h vài hìn.h thù n.gộ n.ghĩn.h. Chiếc máy bay lao vụt qua trên nền trời xan.h biếc. Tôi mỉm cười, biết đâu tron.g đó có man.g theo n.gười tôi yêu dấu đến với nơi mà an.h ước mơ. Nếu cần có lúc buôn.g tay để biết điều gì là quan trọn.g n.hất với mìn.h, với n.gười thì tôi n.ghĩ chín.h là lúc này.
Điều cuối cùn.g tôi nói với an.h chỉ là: “Em chẳn.g còn trẻ để đợi an.h mãi đâu”

Bài đăn.g bởi: blogradio
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment