Truyện ngắn Cô bạn Nhầm tên

Chiều Sài Gòn âm u, lặn.g lẽ một mìn.h bên ly café sữa nón.g. "Mấy bữa trước nắn.g vỡ đầu vậy mà sao nay trời lạ vậy n.hỉ". Nó n.ghĩ thầm. Nó lôi cái smartphone ra quẹt quẹt. "Miền Bắc vào đôn.g rồi à?"

n.hữn.g kỷ niệm xưa cũ, n.hữn.g kỷ niệm của n.gày cách đây hơn 10 năm lại ùa về...

***

Cái đêm ấy. Trời rét căm căm. Một thằn.g học sin.h lớp 12 lầm lũi đạp xe cà tàn.g trên quốc lộ 6. Án.h đèn đườn.g le lắt tron.g đêm mưa phản chiếu n.hữn.g giọt mưa phùn rả rích. Lạ thật chứ. Một thằn.g đàn ôn.g mạn.h mẽ, n.gan.g n.gạn.h, to mồm n.hư nó mà mà lại yêu n.hữn.g cơn mưa này. n.hữn.g cơn mưa khôn.g đủ làm ướt áo n.hưn.g lại làm ướt mi ai...

Có ôn.g an.h học đại học Thủy Lợi, thuộc dạn.g sin.h viên lãn.g tử dạy nó cua cô bạn này mà nó thích từ lâu.



Ôn.g an.h suốt n.gày chê nó n.hát gái. Mà đún.g là nó n.hát thật. nếu khôn.g có cái tật hay quên tên n.gười của nó thì có lẽ còn lâu nó mới quen được cô bạn ở trun.g tâm luyện thi đại học này. Tên n.gười ta là Dun.g mà nó cứ n.hè Thu Thu Thu ra mà gọi. Bạn ấy hỏi: "sao cậu cứ gọi tớ là Thu" thì cũn.g may là đầu óc của nó khôn.g đến mức tệ mà đáp lại n.gay: "Tại tớ thích mùa Thu. Và cậu n.hư cô gái mùa thu ấy". Cô ấy cười, và rồi lại thích cái tên mới mà nó đặt cho. Sau này nó cũn.g tự cảm thấy phục nó vì cái tài nói phét của nó. Có điều, nó chưa bao giờ khai ra sự thật của cái tên Thu ấy. Mùa thu buồn muốn chết mà thích cái nỗi gì. Ấy vậy mà nó lại yêu và thích cái nỗi buồn u ám của n.gày đôn.g. Và cũn.g cái câu nói phét ấy mà nó yêu cô gái ấy lúc nào khôn.g hay sau bao n.hiêu lá thư tron.g n.găn bàn, tron.g cuộn vở mượn n.hau.

Ôn.g an.h ấy cho nó tiền mua hoa. n.ghe lời ôn.g an.h tư vấn, nó cũn.g chỉ mua đún.g 1 bôn.g ly với vô vàn bôn.g lưu ly trắn.g n.hỏ xíu xíu xun.g quan.h. Một bó hoa to n.hất tron.g đời nó. Nó n.hớ man.g mán.g lời ôn.g an.h nói rằn.g: "Hoa ly tượn.g trưn.g cho tìn.h yêu tin.h khiết". Ừ thì đún.g rồi. Cái tuổi này mà lỡ chạm tay cô ấy có 1 lần mà run cả n.gày. Và cái thời khôn.g có điện thoại sờ mát phôn, khôn.g biết đến internet n.hư nó thì tin.h khiết là chuẩn khỏi cần bàn rồi. Cũn.g chết vì gái lắm ấy chứ, vì hồi đó hoa ly đâu có rẻ đâu.

Đặt bó hoa tron.g giỏ xe. Chầm chầm đạp trên con lộ vắn.g n.gười. Tron.g đầu óc còn non nớt của nó n.ghĩ ra đủ tìn.h huốn.g, đủ lý do để cái giờ này còn lên n.hà cậu ấy. Đêm đôn.g trun.g du. mọi thứ n.hư n.gủ say tron.g màn đêm tối. cái con đườn.g n.goằn n.ghèo, men theo mấy quả đồi sâu hun hút của đất Lươn.g Sơn Hòa Bìn.h khôn.g làm nó lạ lẫm. Vì nó đã lên đây mấy lần rồi. Và con đườn.g này cũn.g n.hư đã in sâu tron.g bước chân của nó vậy. n.hưn.g thi thoản.g nó vẫn dựn.g tóc gáy vì n.hữn.g tiến.g độn.g lạ tron.g bụi cây ven đườn.g, vì n.hữn.g lần vấp phải cục đá to chà bá giữa đườn.g làm cái xe đạp của nó n.hư muốn văn.g bán.h ra.

Mới đến đầu đườn.g mà 2 con chó đã sủa in.h ỏi. Bọn chó thín.h thật đấy. May mà nó lên vài lần và chắc nó ít ăn thịt chó nên sau mấy lần tiến.g hút sáo van.g lên từ cái miện.g run lập cập của nó thì 2 em chó ấy chạy ra đón nó vào n.hà.

Tay cầm bó hoa còn giấu giấu sau lưn.g. Đầu tóc, quần áo tèm n.hem vì mưa đôn.g, chân tay thì run lẩy bẩy vì lạn.h n.hưn.g nó chẳn.g cảm thấy gì n.goài cái đập thìn.h thìn.h của trái tim khi n.hìn thấy cô ấy mở cửa. Nụ cười tươi với một chút bất n.gờ trên gươn.g mặt quen thuộc mà nó hay n.hìn trộm làm nó quên đi hết cái lạn.h mà nó phải chịu đựn.g từ nãy giờ.

- Trời ạ. Mưa gió đêm khuya thế này cậu đi đâu vậy?

- "Tớ lên trả vở cho cậu". Nó nói phét chốn.g chế. Và giờ n.ghĩ lại thấy tếu thật. Tron.g tay làm gì có cuốn sách cuốn vở gì chứ.

- "Tớ có đòi đâu mà trả gấp làm gì?" Cô ấy nói mà cũn.g chẳn.g để ý gì. Chắc đan.g mải n.hìn cái khuôn mặt tái mét của nó.

- ...

- Nè, tặn.g cậu nè

- "Ôi, hoa đẹp quá à! Sao tự dưn.g lại tặn.g hoa cho tớ vậy?" Khuôn mặt rạn.g n.gời của cô ấy làm nó thấy cái chiêu này của ôn.g an.h dạy nó là chuẩn rồi.

- n.gày kỷ niệm của tớ và cậu

- ...

- Thoán.g chút im lặn.g. Cô ấy dườn.g n.hư hiểu điều nó nói. Nở nụ cười n.hư bao n.gày nó đã từn.g n.hìn: "Cậu vào n.hà đi. Đứn.g n.goài này cho chết rét à?"

- Bố mẹ cậu đan.g n.gủ. Bọn mìn.h vào nói chuyện sợ bố mệ cậu tỉn.h n.gủ thì sao?

- Vậy mìn.h lên đồi n.ha?

- Ừ, lên đó đi.

Tay cầm bó hoa, cái hìn.h dán.g quen thuộc của n.gười nó hay n.hớ đến lúc vẩn vơ buồn tun.g tăn.g đi trước. Sắp thi đại học đến nơi rồi mà vẫn còn vô tư thấy sợ luôn. n.hưn.g nó hiểu điều đó. Vì đó là tín.h cách của cô ấy. Và nó yêu cô ấy có lẽ vì cái tín.h vui vẻ, vô tư n.hưn.g thấu hiểu và quan tâm đó. Lần nào học cùn.g với n.hau là cô ấy luyên thuyên cả buổi. Nó im lặn.g lắn.g n.ghe và thích lắm. Có lần bị cô giáo n.hắc nói n.hiều tron.g lóp, mặt cô ấy xịu xuốn.g rồi quay qua đổ lỗi tại nó. Nó cười: "Tại tớ hỏi cậu làm cậu nói phải khôn.g?" Cô ấy cũn.g cười. Vậy là lại tiếp tục được n.ghe n.hữn.g câu chuyện bên tai cả buổi học. Cái tín.h vui vẻ cười nói vậy mà cũn.g có lần đứn.g trước mặt nó khóc n.gon làn.h n.hư con nít vì bị bố mẹ n.hắc chuyện ôn thi. Nó lại phải dỗ, phải làm đủ trò, kể n.hữn.g câu chuyện tếu táo chẳn.g có đầu đuôi cho cô ấy cười lại.

Trên đỉn.h đồi sát vách n.hà có cái lều n.ho n.hỏ mà n.gày xưa n.hà cô ấy dựn.g lên để làm rẫy n.hưn.g chưa phá đi. Cái lều n.hỏ n.hỏ ấy đã chứn.g kiến cản.h 2 đứa n.gồi bên n.hau n.gắm hoàn.g hôn chiều hè, luyên thuyên đủ mọi chuyện, đủ mọi ước mơ sau này.

n.hưn.g tối nay, khôn.g khí n.hư trầm lắn.g theo cái đêm đôn.g lạn.h lẽo. Cả bầu trời n.hư nặn.g trịch vì mây mù, vì mưa phùn lất phất. Thỉn.h thoản.g có cơn gió n.hẹ thổi qua làm 2 đứa n.hỏ giữa trời đêm trun.g du run cầm cập.

n.gồi cạn.h n.hau, khẽ chạm vai vào n.hau. Cả 2 im lặn.g. Sự im lặn.g dài lê thê. Chẳn.g nói chẳn.g rằn.g, 2 khuôn mặt trầm tư đưa mắt n.hìn ra xa, n.hìn ra mấy án.h đèn thưa thớt leo lắt giữa n.hữn.g n.gọn đồi. Mờ mờ, ảo ảo. Môn.g lun.g... Tươn.g lai ơi... đan.g ở phía trước ấy. Sau kỳ thi này sẽ là cán.h cửa mới.

Im lặn.g mãi với cô ấy chắc cũn.g buồn vì đó k phải là tín.h của cô ấy. Khẽ cầm bó hoa lên. n.hìn n.hìn n.gắm n.gắm rồi n.gửi và ôm bó hoa vào lòn.g. "Hoa ly thơm cậu n.hỉ", cô ấy n.gả đầu vào vai nó. Lần đầu tiên tron.g đời nó có 1n.gười chọn bờ vai nó làm chỗ dựa. Nó run, run vì run.g độn.g chứ khôn.g phải vì lạn.h.

- Cậu sẽ vào Nam à?

- Ừ

- Tớ k đủ sức để níu cậu ở lại mản.h đất này phải khôn.g?

- ...

- Tớ tôn trọn.g quyết địn.h của cậu. Tớ hiểu cậu mà. Dù có n.hư thế nào, lâu lâu sẽ có 1n.gười con gái n.gồi đây n.hớ về cậu...

Nó im lặn.g chẳn.g biết nói gì. Tron.g đầu nó n.gổn n.gan.g suy n.ghĩ. Nó đàn.h đán.h trốn.g lản.g: "Đêm nay lạn.h cậu n.hỉ?"

- Tớ thấy khôn.g lạn.h. n.hưn.g tớ lạn.h tron.g lòn.g.

Nó khẽ quay qua n.hìn cô ấy. Mưa đâu có lọt vào cái lều n.hỏ này đâu mà sao đôi mi và má cô ấy lại ướt? Trái tim nó đau n.hói. n.gười con gái ấy, n.hỏ bé, mỏn.g man.h, cao n.hưn.g lại gầy. Suốt n.gày cười nói đùa giỡn vô tư bên nó n.hưn.g hôm nay lại nói 1 câu làm suy n.ghĩ của nó quay cuồn.g. Bất chợt nó cởi áo khoác n.goài mặc cho cô ấy. Nó cũn.g vô tâm quá. Lúc nãy cô ấy lên đây mà k lấy áo ấm mặc. Có lẽ cái áo len k đủ giữ ấm giữa đêm đôn.g này. Dồn hết tìn.h cảm lại làm cho nó thêm mạn.h mẽ. Nó khẽ đưa tay choàn.g lấy bờ vai n.hỏ. Nó cũn.g n.gả đầu vào đầu cô ấy. (Nếu có chấy thì có lẽ chấy nó dễ dàn.g đi qua đi lại giữa 2 cái đầu để đổi món ăn cũn.g nên). Lần đầu tiên nó thấy ấm áp lạ thườn.g. Tìn.h yêu học trò tron.g sán.g cứ n.gỡ chỉ là n.hữn.g run.g cảm đầu đời n.hưn.g hôm nay cái tìn.h cảm ấy lại là sự thấu hiểu, sẻ chia và ủn.g hộ n.hữn.g quyết địn.h khó khăn cho tươn.g lai phía trước của nó.

Im lặn.g...

Thời gian nặn.g nề trôi qua đôi mắt đăm chiêu n.hìn xa xăm của 2 đứa sắp hết tuổi học trò.

Sươn.g đêm xuốn.g dày hơn. 2 đứa khùn.g run n.hiều hơn vì chắc chịu lạn.h hết nổi rồi.

"Mìn.h về đi. Khuya rồi cậu à". Cô ấyđưa tay ra. Lần đầu tiên nó dám nắm chặt bàn tay ấy. Lần đầu tiên nó cảm thấy khác lạ khi chạm vào tay n.hau. Nó n.hẹ n.hàn.g kéo cô ấy đứn.g dậy, cầm tay dắt xuốn.g dưới n.gọn đồi. Hai bàn tay nắm chặt. Xa dần xa dần túp lều n.hỏ...

Lúc nó dắt xe về. Cô ấy cũn.g tiễn nó lên đỉn.h dốc. Bón.g hìn.h n.hỏ ấy đứn.g giữa màn đêm chào nó. Nó cũn.g cố n.goái đầu n.hìn lại vài lần n.hư để lưu giữ hìn.h bón.g đó trước khi khuất sau n.gọn đồi, khuất sau tầm n.hìn của nó mà chẳn.g biết có n.gày nào gặp lại. Mắt nó cay cay chớm ướt. Mưa đôn.g vẫn lất phất n.hư vậy thôi mà, sao có thể làm ướt mắt, ướt mi nó được chứ...

Hai con chó thì rản.h quá. Chắc nó n.gủ n.gày n.hiều rồi nên đêm khôn.g buồn n.gủ hay sao ấy. Chạy tun.g tăn.g theo nó xuốn.g tận chân đồi trước khi vào đoạn đườn.g bằn.g. Nó phải quát lên 2 con mới chịu quay về. Mà chắc k phải tại nó quát đâu. Đến đoạn này k phải địa bàn của chún.g nó nên mới quay về đấy chứ. Nó cứ ảo tưởn.g nó là 1 cái gì đó thân quen ở đây lắm rồi ấy.

P/s: sau khi biết kết quả thi, nó có ghé qua 1 lần nữa. n.hưn.g vì vội nên chỉ lên có chút xíu rồi về. cũn.g được bố mẹ cô ấy giữ lại ăn cơm, còn đòi thịt gà cho ăn nữa n.hưn.g nó phải về cho kịp chuyến xe. Sau này đi học, lâu lâu nó cũn.g ra post gọi điện về cho bác gái n.hưn.g k gặp được cô ấy vì lúc đó cả n.hà chỉ có 1 cái điện thoại, cô ấy đi học xa. Cũn.g có vài ba lá thư qua lại. n.hưn.g có lẽ, xa mặt cách lòn.g, ai rồi cũn.g có cuộc sốn.g thực tại riên.g của mìn.h. Sau khoản.g 2 năm thì bác ấy đổi số và mất liên lạc. Có 1 lần nó lên đó tìm n.hà thì khu ấy, mấy n.gọn đồi bị san phẳn.g và mở KCN Lươn.g Sơn. Chẳn.g biết n.hà cô ấy giải toả và chuyển đi đâu rồi. Giờ này, có lẽ cô ấy đan.g hạn.h phúc bên gia đìn.h của mìn.h. Khôn.g biết có còn n.hớ về mối tìn.h học trò này khôn.g???

n.guồn: truyenn.gan.com.vn


Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment