TẬP 3: BÍ MẬT TRONG ẢNH
Sáng thứ Hai, Lan Chi nhận được email nội bộ về buổi chụp hình chiến dịch quảng bá sắp tới. Cô phải làm việc trực tiếp với Khải – không còn cách nào né tránh.
Phòng studio sáng rực ánh đèn, tiếng máy ảnh vang liên hồi.
Khải đứng phía sau, quan sát cô hướng dẫn người mẫu. Cô tập trung, lạnh lùng, từng động tác đều chuẩn xác đến mức hoàn hảo.
Đó không còn là Lan Chi của năm xưa – cô giờ đây là một nghệ sĩ thực thụ trong thế giới khốc liệt này.
Sau buổi chụp, trợ lý của cô – Vy – cầm máy ảnh đến:
– Chị ơi, có một tấm lạ lắm. Em không nhớ ai chụp.
Lan Chi nhận lấy, nhìn màn hình, tim cô khựng lại.
Đó là bức ảnh cô đang cúi người chỉnh áo cho người mẫu, phía sau là Khải nhìn cô với ánh mắt không thể che giấu — vừa yêu vừa đau.
– Xóa đi. – Giọng cô lạnh băng.
– Nhưng ảnh rất đẹp mà…
– Xóa. – Cô lặp lại, mắt hơi đỏ.
Khải bước đến, giọng trầm khàn:
– Giữ lại đi. Tôi muốn dùng tấm đó làm ảnh truyền thông nội bộ.
– Không được! – Cô quay phắt lại, lần đầu mất bình tĩnh.
Cả phòng im lặng. Ánh mắt họ chạm nhau, một khoảng không nghẹt thở.
Cuối cùng cô hít sâu, nói nhỏ:
– Đừng dùng quá khứ của tôi để làm công cụ cho anh, Khải.
Anh khẽ đáp:
– Tôi chỉ muốn giữ lại một chút ký ức…
– Ký ức với anh là trò chơi. Với tôi, là vết thương. – Cô bỏ đi, giọng run run.
Bên ngoài hành lang, điện thoại cô reo. Tin nhắn từ người trông con gửi đến:
“Bảo bị sốt, em nên về sớm.”
Cô siết chặt tay, vội vàng rời khỏi tòa nhà. Không ai biết, ngoài công việc, cô còn là một người mẹ đơn thân đang che giấu thân phận đứa bé.
Cùng lúc đó, Khải vô tình nghe được cuộc gọi của cô khi cô bước vội qua:
“Mẹ về ngay, con ngoan nhé.”
Anh đứng sững. Mẹ? Cô… có con sao?
Một cơn sóng lạnh chạy dọc sống lưng anh.
Một linh cảm lạ khiến tim anh đập dồn dập.
– Không lẽ…
— Hết tập 3 —


Facebook Comment