TẬP 4: NGHI NGỜ
Khải đứng trong văn phòng, mắt nhìn ra bầu trời xám xịt. Cơn mưa đầu mùa rơi nhẹ, làm mờ đi khung kính. Trong đầu anh vẫn vang lên tiếng Lan Chi nói qua điện thoại: “Mẹ về ngay, con ngoan nhé.”
Một từ “mẹ” thôi, mà khiến cả thế giới của anh chao đảo.
Anh nhớ năm đó, cô từng nói muốn có con. Còn anh, vì mải theo đuổi dự án ở nước ngoài, đã lạnh lùng từ chối. “Anh chưa sẵn sàng.” – câu nói ấy đã đẩy cô ra khỏi đời anh.
Giờ đây, cô thực sự đã làm mẹ. Nhưng người cha là ai?
Khải ngồi xuống, mở máy tính, tra cứu hồ sơ cá nhân của cô. Tất cả thông tin đều được bảo mật hoàn hảo. Không có dấu vết nào về một đứa trẻ, không có thông tin về hôn nhân. Chỉ có những năm tháng cô sống và làm việc tại Singapore, sau đó trở thành giám đốc sáng tạo.
Cánh cửa mở ra. Vy – trợ lý của Lan Chi – bước vào, mang theo bản phác thảo hợp tác. Khải đón lấy, ánh mắt lướt nhanh qua tập giấy, rồi dừng lại ở bức ảnh chụp cô bên cạnh một bé trai.
Tấm hình nhỏ, kẹp hờ giữa tài liệu. Bé trai khoảng bốn tuổi, tóc đen, mắt sáng, nụ cười giống hệt… anh.
Tim anh thắt lại.
– Cô Lan Chi gửi nhầm à? – Anh hỏi, giọng khàn đi.
Vy thoáng bối rối:
– À… có thể. Chị ấy ít khi để ảnh riêng lẫn trong tài liệu.
Khải gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay anh đã run lên.
Bức ảnh đó là bằng chứng rõ ràng hơn bất cứ lời nói nào.
Đứa trẻ ấy… có thể là con anh.
Đêm đó, anh lái xe lang thang trên con đường ven sông. Mưa đã tạnh, gió thổi lạnh. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô ôm đứa bé vào lòng, mỉm cười dịu dàng.
Hóa ra, năm năm qua, cô vẫn sống cùng vết thương anh gây ra – nhưng lại một mình gánh thêm sinh linh nhỏ ấy.
Khải tự cười, chua chát:
– Lan Chi, em giỏi thật. Em có thể sống mà không cần anh… nhưng anh thì không.
Ở một góc khác của thành phố, Lan Chi đang ngồi bên giường bệnh. Bảo nằm đó, sốt vẫn chưa hạ hẳn. Cô cẩn thận đặt khăn lên trán con, bàn tay run nhẹ.
– Con trai, cố lên nhé. Mẹ hứa sẽ không để ai làm con tổn thương đâu.
Đứa bé hé mắt nhìn mẹ, khẽ cười:
– Con mơ thấy một chú đẹp trai gọi con là “nhóc con”.
Lan Chi khựng lại, cười buồn:
– Chắc là trong phim thôi.
Nhưng lòng cô nặng trĩu. Nếu Khải biết sự thật… liệu anh ta có cướp con khỏi cô?
Cô không thể để điều đó xảy ra. Không bao giờ.


Facebook Comment