Tôi và vợ kết hôn được năm năm, có con gái bốn tuổi, gia đình đang thuê chung cư ở, có một miếng đất nhỏ khoảng 1,6 tỷ đồng.
Lương tháng tôi khoảng 15 triệu đồng, làm ngoài thu nhập không ổn định, mỗi tháng thêm khoảng 20-40 triệu đồng, lương vợ được bảy triệu đồng nữa. Vợ và tôi khác biệt trong nếp sống, suy nghĩ và quan điểm. Vợ kỹ tính đến mức khó tính trong việc nhà; ăn uống, nói năng rất trọng lề lối, quy tắc. Còn tôi do xuất phát điểm là nhà nông, nghèo nên khá dễ, xuề xòa và đại khái, thấy vợ như vậy rất gò bó, mệt mỏi, phiền phức. Vợ muốn tôi và con cũng phải sống như vậy, mấy bố con hở chút là bị nói, cằn nhằn. Có thời gian tôi cũng cố gắng làm theo ý vợ vì thấy em nói đúng.
Tôi đi ra ngoài cũng được khen nhưng nhiều khi đi làm về mệt, làm thêm ở nhà nữa nhưng lỡ quên vẫn bị em cằn nhằn. Vợ rất đảm đang, lo cho gia đình đầy đủ, chu đáo. Em được lòng bố mẹ chồng. Cách nói của vợ rất nặng và nghiêm trọng, nhiều lúc tôi thấy bị tổn thương lòng tự trọng. Thêm nữa, vợ rất ám ảnh chuyện tiền bạc, dễ stress khi thiếu tiền, những lúc như vậy tôi dễ cáu gắt và nổi giận nên lại càng áp lực. Vợ dạy con cũng rất nghiêm khắc. Con còn nhỏ nhưng em dạy như người lớn, từ đi đứng đến ăn mặc.
Vợ chiều con thì rất chiều nhưng con trái lời nhiều lần khiến em giận dữ, la mắng, thậm chí đánh mông con đau. Tôi chủ yếu làm việc kiếm tiền, mọi việc vợ lo nên nhiều khi muốn bù đắp, chiều chuộng khi con bị vợ mắng mà vợ không đồng ý. Vợ bảo tôi làm hư con, can thiệp lúc em dạy con là làm rối việc giáo dục con cái, con sẽ không biết sai. Vợ cho rằng tôi làm vậy là hại con, dạy ở nhà còn hơn để xã hội dạy.
Hôm qua, con xem tivi, không nhai cơm, vợ tắt tivi, bảo con tự xúc ăn. Con khóc, ăn mấy miếng là nhè ra luôn vào tô. Vợ không dỗ, mặc kệ, bảo con còn nhè nữa là cho ăn luôn chỗ vừa nhè. Con khóc to hơn, đập tay chân vào bàn ghế thì vợ lại bảo con khóc to lên, mẹ cho khóc tới tối, nhịn luôn khỏi ăn cơm. Sau đó vợ dọn hết cơm của con, vừa ngồi xem con khóc vừa ăn canh, con càng khóc to thì vợ càng lơ. Lúc vợ đi phơi đồ, tôi xót quá ra ôm con vào phòng, vừa làm việc vừa bật video trên điện thoại cho con xem. Vợ nói tôi hơn 30 tuổi mà nói hoài không hiểu, tại sao thống nhất việc dạy con mà cứ can thiệp vào. Tôi nói lại vài câu, vợ bảo: "Vậy anh tự dạy đi, tôi không can thiệp nữa". Đêm đó vợ ra phòng khác ngủ, để tôi tự đánh răng cho con và cho con đi ngủ.
Tôi quen tính vợ, bình thường em cũng nói vậy rồi lại làm khác nên tôi không nói gì. Sáng hôm sau, vợ dậy tập thể dục, lau dọn nhà cửa chén bát, lấy đồ phơi xong rồi đi làm luôn, không gọi con dậy, cũng không chuẩn bị đồ như quần áo, sữa... cho con đi học. May mắn hôm nay tôi để chuông báo thức nhưng làm xong xuôi vẫn bị trễ giờ, suýt nữa qua giờ ăn sáng của con ở trường, còn bị đi làm trễ. Chiều nay tôi lại phải đi tiếp khách, nhắn tin nói vợ đón con, em bảo chỉ đón con về rồi tắm, còn cho ăn uống tôi tự về mà làm. Tôi nhận sai nhưng vợ chỉ nói: "Nhiều lần rồi, giờ liên quan gì đến tôi đâu". Tôi nhắn thêm nhưng vợ không trả lời. Giờ tôi thấy rất mệt mỏi, bao việc đổ lên đầu, cũng nhận sai mà vợ vẫn không hiểu và thông cảm.
Blog tâm sự theo VNXPRESS
Facebook Comment