Chồn.g tôi - anh ấy đã ra đi mãi mãi. Buổi trưa, buổi tối đi làm về, mở cửa bước vào nhà, sự tĩnh lặn.g bủa vây lấy tôi. Chỉ có tiến.g kinh phật van.g lên. Tôi lao vào bếp nấu cho anh, tron.g suy n.ghĩ của tôi anh vẫn còn sốn.g, nằm trên giườn.g chờ tôi bê mâm ăn tới bón cho anh.
7 – 7 – 49 n.gày qua tôi làm các món ăn chay, cún.g chay với mon.g muốn chồn.g mình sớm được siêu thoát. Cứ như vậy, tôi nấu cún.g cho anh, chờ anh dùn.g xon.g thì tôi hạ xuốn.g và tự mình ăn. Mỗi bữa cơm, đầy nước mắt và nỗi buồn, cô đơn... Cảm giác nấu cơm để cún.g cho chồn.g mình, đếm từn.g n.gày, từn.g bữa trôi qua - thực sự khôn.g còn gì đau đớn hơn.
Tôi và chồn.g quen nhau tron.g một chuyến làm từ thiện trên vùn.g cao. Anh ấy là nhà tài trợ, còn tôi là n.gười kết nối nhữn.g nhà hảo tâm với bà con dân tộc. Thời điểm ấy, chồn.g tôi là doanh nhân trẻ thành đạt. Tôi cứ n.gỡ anh sinh ra đã “n.gậm thìa vàn.g”, nhưn.g lấy nhau rồi tôi mới biết tuổi trẻ anh đã phải trải qua nhữn.g gì.
Bố mẹ chồn.g tôi ly hôn, mẹ chồn.g tôi bị ép nếu muốn được nuôi con thì phải tự n.guyện ra đi tay trắn.g. Vì con bà chấp nhận hết. Bà đưa anh rời quê xuốn.g phố tìm việc làm duy trì cuộc sốn.g. Năm anh học lớp 11 thì bà gặp tai nạn qua đời, anh phải n.ghỉ học đi làm từ đó.
Anh đã từn.g làm qua rất nhiều n.ghề, từ rửa bát thuê đến ship hàn.g, làm xe ôm, phục vụ quán ăn, và cả phụ hồ. Nơi cuối cùn.g giúp cho anh thành côn.g là một xưởn.g in nhỏ. Khi có tiền, trở thành ôn.g chủ anh đã giúp đỡ, cưu man.g cho mấy chục đứa trẻ mồ côi có côn.g ăn, việc làm, có chỗ ở kín đáo trú mưa, che nắn.g.
Quen nhau sau 3 thán.g thì chún.g tôi làm đám cưới, mặc dù trước đó tôi khôn.g tin vào thứ gọi là tình yêu sét đánh. Thế nhưn.g, gặp anh rồi tôi như bị vướn.g vào lưới tình mà khôn.g cách nào thoát ra nổi. Trước n.gày cưới, bố anh lén hẹn gặp tôi, ôn.g khóc bày tỏ sự hối hận vì bao năm qua bỏ mặc anh bươn trải xứ n.gười. Ôn.g mon.g tôi khuyên anh cho ôn.g có cơ hội bù đắp và cho ôn.g xuất hiện tron.g đám cưới chún.g tôi.
Nhưn.g, khi tôi vừa mở lời chồn.g đã gạt n.gay đi, anh yêu cầu tôi khôn.g bao giờ được nhắc về n.gười bố ấy nữa. sợ làm anh khó xử nên tôi đồn.g ý, để giờ khi anh khôn.g còn trên đời nữa mà vẫn khiến bố anh ôm nỗi day dứt sốn.g đến hết đời.
Chồn.g tôi, anh ấy có 1 lá gan khôn.g khỏe mạnh, cũn.g vì ăn uốn.g khôn.g đảm bảo, ăn hàn.g quán, cơm bụi và sinh hoạt khôn.g có giờ giấc. Khi tôi sinh con được 1 thán.g thì anh phát bệnh cũn.g là giai đoạn cuối, sự sốn.g của anh được tính bằn.g n.gày.
Anh khôn.g ăn được món gì đặc biệt vì gan quá yếu. Tôi nấu cho anh nhữn.g món thật giản dị, dễ nấu để anh dễ hấp thụ. Dù vậy lúc nào anh cũn.g nói: "Món nào em nấu cũn.g tuyệt vời và dễ nuốt".
Tron.g thời gian ở cữ, tôi vừa chăm con, vừa chăm chồn.g. Có nhữn.g đêm 1 tay ôm con, tay còn lại tôi phải xoa bóp cho anh đỡ đau. 20 n.gày sau thì chồn.g tôi mất.
Từ đó đến giờ, tôi vẫn luôn nhớ lại từn.g lời chồn.g nói, từn.g hành động chồn.g làm, tôi khôn.g thể nào thoát ra được nỗi nhớ về anh. Thật nhanh, mọi việc mới như vừa xảy ra n.gày hôm qua. Nấu ăn cún.g chồn.g, tôi n.gỡ anh vẫn ở đây há miện.g chờ tôi bón rồi cười thật tươi.
Tâm sự bạn đọc
Facebook Comment