n.gày cuối của chuyến côn.g tác Chươn.g n.gỏ lời rủ cả n.hóm đi ăn bán.h trán.g cuốn thịt heo xứ Quản.g. Mấy hôm được chiêu đãi đồ biển dẫu tươi dẫu n.gon hơn hẳn thủ đô n.hưn.g cũn.g đã phát chán, mấy cô tron.g đoàn ồ lên hưởn.g ứn.g n.gay đề n.ghị của phó giám đốc. Chỉ Bội Châu là có ý khác:
- Ôi dào, mỳ Quản.g, Cao lầu rồi cơm gà Hội An có tiến.g vậy mà ăn cũn.g có gì đặc sắc lắm đâu. Suy cho cùn.g chả đâu ăn n.gon bằn.g Hà Nội
n.hưn.g tiến.g nói yếu ớt lạc lõn.g của cô chả thay đổi được gì.
Khôn.g muốn phiền tài xế của ủy ban, Chươn.g thân chin.h lái xe. Bội Châu thấy tim mìn.h n.hoi n.hói khi biết chắc n.gười n.gồi cạn.h Chươn.g trên xe là cô ta. Cảm giác của kẻ bị bỏ rơi tron.g mắt n.gười xun.g quan.h đã làm cô cảm thấy n.gộp thở suốt một thời gian dài . Ơn trời, thời gian khó khăn n.hất đã qua đi. Bây giờ cả côn.g ty ai cũn.g biết n.gười yêu mới của Bội Châu có phần còn lon.g lan.h hơn đươn.g kim phó giám đốc. Cô cũn.g đã có thể bìn.h thản hơn tron.g n.hữn.g cú chạm mặt tươn.g đối thườn.g xuyên. n.hưn.g cô chưa bao giờ thấy thật sự thoải mái. Quái ác, sao n.gười yêu “đời sau” của Chươn.g lại cùn.g tron.g côn.g ty kia chứ ?
Trên xe, giữa n.hữn.g cú cười rộ của đám phụ nữ sau n.hữn.g câu chuyện hài rất có duyên của Chươn.g, cái tai thín.h n.hạy của Bội Châu vẫn n.ghe rõ tiến.g Chươn.g cố gằn lại cho âm lượn.g thật n.hỏ :
- Lạn.h khôn.g, nếu lạn.h thì để an.h hất quạt gió san.g bên một tí n.hé.
Thốt n.hiên, Bội Châu thấy tủi thân sâu sắc, dù cô biết nếu là một n.gười khác n.gồi ở chỗ đó, có thể an.h vẫn có thái độ quan tâm n.hư vậy. An.h vốn ân cần chu đáo, phẩm chất của cán bộ côn.g đoàn. Lát sau, cô ta bóc một cái kẹo cao su và kín đáo đưa vào miện.g an.h. Hìn.h n.hư an.h còn luôn thể cố tìn.h cắn n.hẹ n.gón tay cô ta bởi Bội Châu n.ghe rõ cô ta khẽ “a” lên một tiến.g. Xuýt xoa, n.hưn.g chắc chắn khôn.g vì đau. Bội Châu tin chắc mìn.h khôn.g tưởn.g tượn.g. Đó là cái kiểu an.h từn.g chiêu đãi cô, n.gày xưa. Cô khôn.g theo được câu chuyện ồn ào trên xe nữa, chỉ chăm chắm theo dõi đôi tìn.h n.hân. Lần đầu tiên cô n.hận ra cô ta có đôi bàn tay thật đẹp với n.hữn.g n.gón búp măn.g trắn.g muốt. Bàn tay mềm n.hư cát là ước ao của Bội Châu.
Năm 22 tuổi, một chị cùn.g cơ quan khi n.hìn thấy đôi bàn tay thô kệch của cô đã cảm thán :
- Tay này trôn.g n.hư của n.gười cao mét tám n.hỉ.
Kể từ đó cô càn.g có phản xạ giấu đôi bàn tay to đùn.g của mìn.h trước n.hữn.g đám đôn.g. Bội Châu chăm chắm n.hìn đôi bàn tay nõn nà của cô ta, với n.hữn.g món.g sơn đỏ chót. Đột n.hiên cô thấy hơi xây xẩm. Hệt n.hư cảm giác lần đầu man.g thai mà n.hìn thấy máu. Cô cũn.g bị xây xẩm n.hư thế này, rồi có màn sươn.g cứ dân.g lên, dân.g lên bao kín n.gười cô, bóp n.ghẹt mọi giác quan. Về sau cô mới biết đó là trạn.g thái của n.gười sắp n.gất xỉu. Có lẽ lần này cô sẽ n.gất thật, nếu khôn.g vừa đún.g lúc xe đã đến nơi.
Quán bán.h trán.g cuốn thịt heo nằm n.gay bên bờ sôn.g Hàn mát lộn.g. Quán rộn.g mên.h môn.g mà chỉ còn có một vài bàn trốn.g dù mới hơn 6 giờ tối, chưa phải giờ cao điểm. Bội Châu đi rửa tay vào đã thấy cả đoàn yên vị hết, vì thế cô đàn.h n.gồi xuốn.g cái ghế đối diện với Chươn.g. Và cả cô ta nữa, tất n.hiên.
Khôn.g ai để ý đến tâm trạn.g của cô thì phải. Chuyện tìn.h của cô và Chươn.g đã thuộc về dĩ vãn.g quá xa mà đời bây giờ thì rất vội. Bội Châu n.han.h chón.g cảm thấy dễ chịu trở lại, một phần vì khôn.g khí nơi đây quá náo n.hiệt.
Mùi nồn.g mặn của mắm nêm lan tỏa khắp khôn.g gian lôi kéo sự chú ý của vị giác, tạm thời đè nén được n.hữn.g cảm giác khác.
Mấy mâm rau sốn.g n.han.h chón.g được bưn.g ra, n.gồn n.gộn n.hữn.g cải xan.h, xà lách, hún.g quế, diếp cá, rau thơm, giá, dưa leo, chuối chát. Thêm bắp chuối thái mỏn.g, rau muốn.g chẻ. Loán.g một cái, món chín.h cũn.g đã được bày biện trên bàn. n.hữn.g lát thịt heo được thái mỏn.g dín.h xếp thàn.h hìn.h nan quạt. Phần mỡ thì trắn.g tron.g n.hư hổ phách. Phần nạc thì hồn.g n.hạt, chỉ n.hìn đã đoán được là mềm là n.gọt lịm.
Cô tiếp viên cuốn mẫu cho thực khách lần đầu tiên thưởn.g thức đặc sản xứ Quản.g. Thoạt đầu, cô dùn.g miến.g bán.h trán.g khô ấp vào xấp bán.h trán.g ướt.
Một lát bán.h trán.g ướt mỏn.g tươi sẽ dín.h chặt vào miến.g bán.h trán.g khô đó. Tiếp theo cô lan.h lẹ rải đều các loại rau sốn.g và lát thịt heo rồi cuốn tròn lại n.hư thể cuốn nem. Cuốn nem đó được chấm vào mắm nêm cay xè, nồn.g nực vị tỏi, ớt bằm, dứa xắt n.huyễn.
Đã thật ! Bội Châu làm liền hai cuốn, xuýt xoa. Cô vốn ăn được cay, lại khoái khẩu với kiểu ăn uốn.g theo style môn.g muội, dã man n.hư thế này. Đó là n.hận xét của Chươn.g. Lại Chươn.g. Thế mà từ khi n.gồi xuốn.g bàn đến giờ cô đã quên bẵn.g mất đôi tìn.h n.hân, mà khôn.g cần phải cố gắn.g.
Hìn.h n.hư cô ta cũn.g hơi căn.g thẳn.g trước mặt n.gười cũ của an.h, đến mức lón.g n.gón.g mãi mới cuốn xon.g một cuốn. Cầm cuốn bán.h trán.g cô ta để vào tận tay, Chươn.g lập tức lè ra khi vừa cắn miến.g đầu tiên. Bội Châu hiểu n.gay vấn đề, cười n.hạt :
- An.h Chươn.g sợ mùi tan.h của diếp cá, em khôn.g biết sao ?
Rồi khôn.g hiểu điều gì xui khiến, Bội Châu thoăn thoắt làm một cuốn khác đưa cho an.h. Chươn.g cầm cuốn bán.h, chấm n.gập vào tô mắm nêm rồi đưa lên miện.g n.hư bị thôi miên. Bội Châu đọc rất rõ sự hậm hực tron.g án.h mắt n.gười phụ nữ n.gồi bên an.h. Hìn.h n.hư một hai em trẻ tron.g đoàn cũn.g đan.g lén n.hìn cô.
Kệ, Bội Châu đã quyết địn.h chỉ quan tâm đến cảm xúc của chín.h mìn.h. Cô đột n.hiên lan.h lản.h gọi bia rồi thận trọn.g rót vào từn.g cốc. Cô ta cầm cốc bia của Chươn.g, toan gắp đá vào liền bị Bội Châu n.găn lại :
- Bia lạn.h rồi, an.h Chươn.g họn.g khôn.g được tốt, khôn.g cần thêm đá nữa đâu em.
Vẻ n.hư Chươn.g cũn.g bất n.gờ với cun.g cách lấn lướt bất bìn.h thườn.g của Bội Châu, sự lún.g tún.g hiện rõ. Càn.g lún.g tún.g hơn trước đôi mắt giận hờn của cô ta. Bội Châu đắc thắn.g, biết rằn.g n.gười yêu cũ khôn.g thuộc tuýp phản ứn.g n.han.h trước n.hữn.g pha gay cấn n.hư thế này. Mà an.h biết nói gì, biết làm gì khi mà cô chỉ nói ra sự thật.
Nói cho côn.g bằn.g, cô ta chả có lỗi gì tron.g cuộc chia tay của cô và Chươn.g. Mà thực ra Chươn.g cũn.g đâu có lỗi gì nếu sau một thời dan díu, an.h khôn.g muốn cùn.g cô đi trọn con đườn.g.
Biết bao mối tìn.h trên đời này hợp rồi lại tan n.hư vậy. Bội Châu đủ kiêu hãn.h để khôn.g níu kéo an.h, cũn.g khôn.g cần an.h phải phân trần đến lần thứ hai.
Lời từ biệt bao giờ cũn.g khó nói, vậy mà an.h đã vượt qua sự n.gần n.gại đó n.hẹ n.hàn.g n.hư n.gười ta n.hảy qua một vũn.g nước n.hỏ vậy, thử hỏi cô còn cố gắn.g nắm lấy cán.h tay an.h làm gì nữa ?
Điều duy n.hất cô khôn.g tha thứ cho an.h, chắc do lòn.g tự ái đàn bà tron.g cô quá lớn, đó là vì an.h để cho mọi n.gười tron.g côn.g ty biết rằn.g an.h là n.gười chủ độn.g nói lời chia tay.
Bội Châu bao giờ cũn.g sợ hìn.h ản.h n.gười phụ nữ bị bỏ rơi, kể từ khi cha bỏ mẹ con cô theo một n.gười đàn bà khác. Cô đã cố gắn.g để chiều chuộn.g n.gười đàn ôn.g mìn.h yêu bằn.g mọi cách. n.hưn.g chạy trời khôn.g khỏi nắn.g.
Đún.g là chạy trời khôn.g khỏi nắn.g thực. Cơn hưn.g phấn của Bội Châu khôn.g kéo dài được mãi. Cả đoàn ăn xon.g, đến phần trả tiền Chươn.g n.hẹ n.hàn.g rút ví đặt vào tay cô ta. Cử chỉ chồn.g vợ này là đòn đau, vụt biến tất cả n.hữn.g hàn.h độn.g vừa rồi của Bội Châu thàn.h lố bịch.
Khôn.g ai tron.g đoàn để ý đến sự thất thế của cô n.hưn.g Bội Châu vẫn cảm thấy mặt nón.g bừn.g. n.gày xưa, an.h thườn.g dàn.h cho cô n.hữn.g độn.g tác âu yếm đó. n.ho n.hỏ thôi n.hưn.g mà khiến cô âm ỉ yên tâm về địa vị vữn.g chắc của cô tron.g lòn.g an.h.
n.gày đó, nào có xa xôi gì, sao thời gian tựa n.hư cơn són.g thần cuốn tun.g mọi ký ức ?
n.gày đó, còn rất sốn.g độn.g tron.g từn.g tế bào man.g màu kỷ niệm. Dẫu hiện thực với cô là một n.gười đàn ôn.g khác, cô cũn.g khôn.g thể quên.
Vậy còn an.h ? Khôn.g n.hớ gì sao an.h ?
Theo webtretho
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment