Tôi Hoảng sợ về lời đe dọa của mẹ chồng khi bí mật của bà vô tình bị bại lộ

n.ghe lời mẹ chồn.g nói, tôi lạn.h n.gười. Dù đã sốn.g gần 7 năm với chồn.g n.hưn.g chuyện năm xưa của tôi an.h khôn.g hề biết. Và nếu biết, chắc hẳn an.h khôn.g dễ dàn.g chấp n.hận tôi.



Trước khi lấy chồn.g, tôi từn.g có một mối tìn.h sâu nặn.g. Có lẽ, n.gày ấy do suy n.ghĩ non nớt và bồn.g bột nên tôi đã yêu hết mìn.h để rồi n.hận sự ruồn.g bỏ của bạn trai n.gay khi tốt n.ghiệp đại học.

n.gày ấy, tôi khôn.g chỉ ê chề vì bị bỏ rơi mà còn cận cề cái chết khi phải một mìn.h đi phá cái thai ba thán.g tuổi của an.h ta. Cũn.g may được bác sĩ tận tìn.h cứu chữa nên mới qua khỏi, thậm chí, bác sĩ ấy còn chăm sóc tôi n.hữn.g n.gày tiếp sau.

Sau cú sốc với tìn.h đầu, tôi mất hai năm mới lấy lại được cuộc sốn.g của mìn.h, ổn địn.h côn.g việc. Rồi tôi gặp và quen chồn.g hiện tại tron.g một lần hai côn.g ty ký kết hợp đồn.g. Khi được an.h đưa về ra mắt gia đìn.h, tôi đã sợ hãi, lo lắn.g vô cùn.g khi n.hìn thấy mẹ chồn.g tươn.g lai chín.h là n.gười bác sĩ ở phòn.g khám tư đã bỏ thai, chăm sóc cho mìn.h năm xưa.

Sau buổi gặp ấy, mẹ đã chủ độn.g hẹn gặp tôi để nói chuyện và tỏ rõ sự cảm thôn.g, nói sẽ chấp n.hận và bỏ qua cho tôi chuyện quá khứ nếu tôi thực sự yêu con trai bà. Khỏi phải nói, thời khắc ấy cho đến tận bây giờ, tôi biết ơn và kín.h trọn.g mẹ biết bao n.hiêu.

Thực lòn.g 6 năm làm dâu, làm con của mẹ chồn.g, tôi chưa có lời nào phải phàn nàn, vì mẹ vừa đảm đan.g lại tâm lý. Giữa tôi và mẹ gần n.hư khôn.g có rào cản, tôi có thể tin tưởn.g tâm sự mọi chuyện mà chẳn.g sợ mẹ thái độ hay dị n.ghị gì.

Bố chồn.g tôi mất cách đây gần hai mươi năm, n.hưn.g mẹ vẫn ở vậy nuôi chị gái và chồn.g tôi tới tận bây giờ. Vì chồn.g tôi nói sẽ khôn.g bao giờ chấp n.hận mẹ đi bước nữa nên mẹ chẳn.g n.ghĩ đến chuyện đó. Dù có n.hiều n.gười đồn.g cảm n.hưn.g mẹ chồn.g chẳn.g dám gật đầu với bất cứ ai.

Có lẽ, thuở còn đi làm mẹ còn côn.g việc, đồn.g n.ghiệp nên cũn.g đỡ buồn. n.hưn.g hai năm lại đây, mẹ về hưu chỉ quan.h quẩn ở n.hà, cơm nước nên lúc nào cũn.g ủ rũ, buồn chán. Tôi cũn.g hiểu và độn.g viên mẹ tham gia các câu lạc bộ của phườn.g, n.hưn.g mẹ đều khước từ, nói “khôn.g phù hợp”.

Cách đây hơn một tuần, khi đi bộ từ siêu thị gần n.hà về, tìn.h cờ tôi n.hìn thấy mẹ chồn.g đan.g n.gồi nói chuyện cùn.g một n.gười đàn ôn.g n.gan.g tuổi tron.g côn.g viên. Họ dàn.h cho n.hau n.hữn.g cử chỉ thân mật, và cứ nắm chặt tay n.hau n.hư thể sợ hở ra n.gười kia sẽ đi mất vậy.

Sau đó, tôi có hỏi thì mẹ cũn.g giải thích với tôi rằn.g bác ấy là bạn học thời phổ thôn.g. Vợ mất sớm, con cái lập n.ghiệp ở xa, giờ sốn.g có một mìn.h gần khu n.hà tôi. Rồi mẹ thề thốt với tôi giữa mẹ và bác ấy chỉ là quý mến, đồn.g cảm chứ khôn.g hề quá giới hạn. Và mẹ cũn.g mon.g tôi giúp bà giữ kín bí mật này với chồn.g.

Có lẽ, đó là sự trùn.g hợp n.gẫu n.hiên. Con trai tôi đi học về cũn.g n.hìn thấy bà nội ở vườn hoa. Cháu kể với tôi, thì tôi gạt đi nói cháu n.hìn n.hầm. Vài hôm sau khi chồn.g vừa đi côn.g tác về thì con trai lại kể với bố.

n.ghe lời con nói, an.h nổi cáu với mẹ bằn.g n.hữn.g từ lạn.h lùn.g: “Mẹ già rồi, sốn.g đứn.g đắn để con cháu học tập. Mẹ muốn lấy chồn.g đến thế sao? Mẹ muốn cả chun.g cư này cười vào mặt con cái mẹ à?”. Tôi n.ghe n.hữn.g lời an.h nói, thấy thươn.g mẹ vô hạn, nên gạt đi, nói đó chỉ là sự hiểu n.hầm, rằn.g an.h đan.g làm quan trọn.g hóa mọi chuyện lên…

Dù tôi nói gì cũn.g chẳn.g thể dập được cơn thịn.h nộ của chồn.g và nỗi buồn của mẹ. Kết thúc cuộc nói chuyện, chồn.g tôi bỏ ra n.goài còn mẹ thì về phòn.g khóc, chẳn.g đoái hoài ăn uốn.g. Tôi lên độn.g viên thì mẹ n.hìn tôi đầy hằn học, giận dữ: “Cô đừn.g giả n.hân giả n.ghĩa nữa. Tất cả là tại cô mà mẹ con tôi khôn.g n.hìn mặt n.hau. Uổn.g côn.g tôi yêu thươn.g, che chở, bảo bọc cô. Cô đã tuyệt tìn.h n.hư vậy, thì dừn.g trách tôi ác”.

Tôi hết lời than.h min.h n.hưn.g mẹ vẫn chẳn.g tin lời tôi. Một mực rằn.g chín.h tôi mách chồn.g chuyện của mẹ, thậm chí xúi bẩy an.h to tiến.g lạn.h n.hạt với mìn.h.

Trước khi đuổi tôi ra n.goài, mẹ còn nói một điều khiến tôi sợ vô cùn.g: “Cô xem lại mìn.h đi, có tốt đẹp khôn.g? Thử n.ghĩ, nếu tôi cũn.g mau mồm, lẻo mép n.hư cô liệu thằn.g K (chồn.g tôi), có chấp n.hận để cô sốn.g yên ở cái n.hà này khôn.g?”.

n.ghe lời mẹ nói tôi lạn.h n.gười. Dù đã sốn.g gần 7 năm với chồn.g n.hưn.g chuyện năm xưa của tôi an.h khôn.g hề biết. Và nếu biết, chắc hẳn an.h khôn.g dễ dàn.g chấp n.hận tôi.

Tôi phải làm gì đây, để mẹ chồn.g tôi hiểu và để chồn.g tôi thôn.g cảm với mẹ?

Tâm sự bạn đọc
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment