Tôi Lấy chồng liệt, tôi chán nản ôm gối xuống đất ngủ ngờ đâu nửa đêm chết đứng khi anh ...

Tiến.g giườn.g kêu cọt kẹt, tôi hé mắt ra thì ôi trời ơi, tôi đan.g n.hìn thấy thứ gì thế này. Suýt chút nữa tôi đã hét lên rồi, an.h bị liệt mà lại đan.g bước xuốn.g giườn.g n.hư n.gười khỏe mạn.h.



Suýt chút nữa tôi đã hét lên rồi, an.h bị liệt mà lại đan.g bước xuốn.g giườn.g n.hư n.gười khỏe mạn.h. (Ản.h min.h họa)

- Khi xưa nếu n.hư khôn.g có bố cậu ấy cứu thì bố con đã mất mạn.g từ lâu rồi và cũn.g chẳn.g thể có con ra đời. Ơn n.ghĩa này bố con khôn.g trả được thì đời con sẽ trả. Đó là quy luật tự n.hiên của cuộc sốn.g này. Hiện nay, gia đìn.h cậu ấy đan.g cần cưới một n.gười con gái về chăm sóc cho cậu ấy. Con, hãy hy sin.h vì gia đìn.h.

Tôi n.ghe mà n.hư nuốt từn.g lời mẹ nói. Tất cả ý tron.g từn.g câu nói của bà tôi đều hiểu. Bà muốn tôi lấy an.h. Nếu an.h là một n.gười đàn ôn.g bìn.h thườn.g thì mọi chuyện sẽ chẳn.g có gì đán.g nói. n.hưn.g đằn.g này an.h bị liệt nửa n.gười dưới sau một vụ tai nạn và đã nằm bất độn.g nửa năm nay. Tron.g khi tôi mới có 25 tuổi, thậm chí còn chưa có nổi lấy một mản.h tìn.h vắt vai vậy mà đã phải chôn vùi cuộc đời bên một n.gười chồn.g khôn.g thể lo nổi cho chín.h bản thân mìn.h.

Tôi khóc, khóc rất n.hiều trước khi đến gặp an.h. Cứ n.ghĩ đến cái cản.h cả đời phải gắn với n.gười chồn.g liệt, tôi tủi thân, đau đớn lắm. Cho đến khi mẹ đưa tấm ản.h của an.h cho tôi xem mặt trước. Thật ra bản thân tôi vẫn có thể từ chối lời đề n.ghị của mẹ. n.hưn.g chẳn.g hiểu vì sao, sau khi xem xon.g, bị ấn tượn.g bởi nụ cười hiền làn.h đó, tôi đã quyết địn.h đến gặp an.h.



Lẽ nào, tôi lại đi cảm nắn.g một an.h chàn.g bị liệt. (Ản.h min.h họa)

Trái với n.hữn.g gì tôi tưởn.g tượn.g về an.h là một an.h chàn.g gầy gò, ốm yếu thì an.h trôn.g vẫn khá lịch lãm, phon.g độ dù chỉ n.gồi trên giườn.g, chăn phủ kín phần thân dưới. An.h nở nụ cười hiền chào đón tôi. Tự n.hiên, tôi cảm thấy rất mến an.h vì nụ cười ấy. Chún.g tôi đã có buổi nói chuyện rất vui n.hộn. Đêm hôm đó, chẳn.g biết vì lý do gì tôi chẳn.g thể nào n.gủ được vì n.hớ mãi nụ cười của an.h. Giật mìn.h, tôi sữn.g sờ. Lẽ nào, tôi lại đi cảm nắn.g một an.h chàn.g bị liệt. Ấy thế mà sự đời có ai biết trước được chữ n.gờ…

Sau hai thán.g tới n.hà an.h trò chuyện, làm quen với việc chăm sóc an.h, tôi đã gật đầu đồn.g ý lấy an.h khiến ai cũn.g bàn.g hoàn.g. Bố mẹ an.h, và cả bố mẹ tôi đều mừn.g lắm, gấp rút chuẩn bị đám cưới. Bạn bè tôi thì nói tôi n.gu dại, chọn ai khôn.g chọn lại đi chọn một thằn.g liệt làm chồn.g. Đến n.gay cả an.h, cũn.g n.hìn tôi n.gập n.gừn.g mà hỏi:

- Em cam tâm tìn.h n.guyện hay còn vì lý do nào khác.

Câu hỏi của an.h khiến tôi giật mìn.h. Đún.g, ở bên cạn.h an.h tôi thấy rất yên bìn.h và ấm áp dù an.h chẳn.g thể che chở được cho tôi. Và tôi cũn.g chưa bao giờ mở miện.g nói mìn.h yêu an.h, n.gay cả bản thân an.h cũn.g vậy. Bất giác, tôi n.gại n.gùn.g:

- Em yêu an.h!

Đám cưới n.han.h chón.g được tổ chức. n.hà an.h giàu có, điều kiện nên hôn lễ hoàn.h trán.g lắm. Tiếc là chú rể lại n.gồi xe lăn tiến vào lễ đườn.g cùn.g cô dâu. Bản thân tôi khôn.g n.gờ rằn.g khi chứn.g kiến cản.h ấy cũn.g tủi thân thật sự. n.ghĩ tới đêm tân hôn, cái đêm thiên.g liên.g n.hất phải nằm cạn.h một ôn.g chồn.g liệt. tự n.hiên tôi thấy chán nản. Nụ cười trên môi bỗn.g chốc nở ra gượn.g gạo. Rồi tối hôm ấy…

Tôi lấy lý do sợ mìn.h đạp vào n.gười an.h do n.gủ chưa quen nên ôm gối xuốn.g đất n.gủ. Khôn.g lẽ bây giờ tôi lại nói thẳn.g toẹt ra là tôi chán. n.hưn.g suy cho cùn.g, mọi chuyện là do tôi chọn lựa, nên xấu tốt gì, tôi cũn.g phải chấp n.hận thôi. Một n.gày dài vất vả hôn lễ, tôi cũn.g thấm mệt. n.gẩn.g lên chúc an.h n.gủ n.gon, tôi chìm n.han.h vào giấc n.gủ. Bìn.h thườn.g tôi n.gủ là say n.hư chết thế mà hôm nay lại tỉn.h n.gủ thế. Tiến.g giườn.g kêu cọt kẹt, tôi hé mắt ra thì ôi trời ơi, tôi đan.g n.hìn thấy thứ gì thế này. Suýt chút nữa tôi đã hét lên rồi, an.h bị liệt mà lại đan.g bước xuốn.g giườn.g n.hư n.gười khỏe mạn.h. Bí mật gì đằn.g sau đây vậy, tại sao lại giấu diếm tôi chuyện này. Tôi địn.h n.gồi phắt dậy hỏi cho rõ rồi n.hưn.g tôi muốn biết an.h sẽ làm gì tiếp nên nằm in vờ n.hư khôn.g hay gì. Rồi…

An.h tiến đến gần tôi, n.hẹ n.hàn.g cởi phăn.g chiếc quần dài đan.g mặc trên n.gười ra rồi hùn.g hục chốn.g đẩy n.gay phía dưới chỗ tôi nằm. n.gồi phắt dậy:

- An.h… An.h đan.g làm gì vậy? An.h… An.h bị liệt cơ mà, sao lại làm được chuyện này. – Tôi ấp ún.g kin.h hãi

Bị bắt quả tan.g, an.h hốt hoản.g nằm bẹp n.gười xuốn.g rồi n.hìn tôi lý n.hí:

- An.h xin lỗi, an.h đún.g là bị liệt thật n.hưn.g sau 2 thán.g quen em, an.h biết mìn.h cần phải cố gắn.g sốn.g tốt để có thể yêu em. An.h đã tập luyện kiên trì, đêm nào cũn.g vậy. Em chín.h là độn.g lực lớn n.hất giúp an.h. Đi lại được an.h mừn.g lắm, địn.h báo tin cho mọi n.gười n.hưn.g muốn gây bất n.gờ nên…

Tôi n.hìn an.h, bật khóc. An.h chân thàn.h, cố gắn.g vì tôi n.hư vậy mà tôi nào đâu biết. Tôi hạn.h phúc, thực sự thấy hạn.h phúc lắm khi lấy được một n.gười đàn ôn.g biết lo cho mìn.h n.hư an.h. Ôm chặt lấy an.h, tôi đặt lên môi an.h một nụ hôn n.gọt n.gào và cũn.g là nụ hôn đầu tiên tron.g tìn.h yêu cổ tích của chún.g tôi.

Tâm sự bạn đọc
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment