Tôi khôn.g còn nhớ mình đến với mẹ như nào vì khi đó còn quá nhỏ. Nhưn.g bà n.goại với mọi n.gười kể lại hồi đó mẹ đã đưa tôi về từ một bãi rác rồi nuôi nấn.g lớn như bây giờ.
ừ nhỏ cuộc sốn.g của hai mẹ con đã rất vất vả. Dù nắn.g hay mưa, n.gày nào mẹ cũn.g lọc cọc cái xe đạp đi thu mua đồn.g nát, sắt vụn về bán lấy tiền nuôi con gái. Thế nhưn.g chưa bao giờ mẹ kêu than câu nào cả. Nhiều lúc ốm nặn.g lắm khôn.g thể bò dậy nổi mẹ mới n.ghỉ. Lúc nào mẹ cũn.g độn.g viên con gái cố gắn.g học hành để sau này cuộc sốn.g đỡ khổ.
Nói thêm về mẹ của tôi. Bà bị bệnh từ nhỏ, trên khuôn mặt chi chít nhữn.g cục u nổi lên trôn.g xấu lắm. Cũn.g chính vì vậy nên mẹ tự ti về n.goại hình của mình mà cũn.g chẳn.g có n.gười đàn ôn.g nào đến với mẹ cả. Vậy nên bà dồn hết tình yêu thươn.g cho đứa con gái này, dù chún.g tôi chẳn.g có máu mủ gì với nhau.
Xúc độn.g vụ cụ bà lượm ve chai “lượm” luôn đứa bé bên đườn.g về nuôi: 27 năm sau nở mày nở mặt
Thươn.g mẹ nên tôi học hành chăm chỉ, hồi lớp 9 còn được đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh nữa. Lúc tôi nhận được học bổn.g ra nước n.goài mẹ mừn.g lắm, cứ ôm chặt con gái khóc nức nở. Trước lúc tôi đi học, hai mẹ con ôm nhau cả đêm khôn.g n.gủ được. Lần đầu tiên mẹ nói về cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chún.g tôi năm đó.
Hôm ấy trời lạnh lắm, mẹ ra chỗ n.gười ta đổ rác thải để nhặt phế liệu. Khi ấy đã buổi chiều tối rồi nhưn.g thấy một đứa bé khoản.g 2 tuổi n.gồi co ro, môi tái nhợt vì lạnh, luôn miện.g khóc gọi “mẹ ơi”. Mẹ mới lại gần hỏi thì thấy bên cạnh con là một chiếc túi đựn.g 2 bộ quần áo với mấy chục n.ghìn và tờ giấy viết dòn.g chữ “Nhờ ai gặp thì giúp nuôi đứa bé này”.
Lúc đầu mẹ đưa tôi về ôn.g bà n.goại phản đối dữ dội lắm, bắt phải man.g trả chỗ cũ n.gay, nhỡ đâu n.gười ta đổ tội bắt cóc trẻ con thì sao. Mẹ đã kiên quyết cãi ôn.g bà giữ lại con bằn.g được. Rồi ôn.g bà n.goại cũn.g đành chấp thuận, cùn.g mẹ đi trình báo, chờ đợi, cuối cùn.g cũn.g được làm các thủ tục nhận con nuôi.
Cho dù biết mình khôn.g phải là con ruột của mẹ, nhưn.g chưa bao giờ tôi n.ghĩ sẽ tìm về gốc gác. Bố mẹ đẻ tôi có lẽ vì lý do nào đó mới nhẫn tâm bỏ đứa con này ở bãi rác. Họ đã chối bỏ mình thì tôi còn tìm về làm gì nữa. Mẹ chính là n.gười tái sinh ra tôi, nên cuộc đời này tôi chỉ có một n.gười mẹ mà thôi.
Tôi học ở nước n.goài bốn năm, vừa làm thêm lại có học bổn.g nên kiếm được tiền gửi về cho mẹ tran.g trải. Giờ tôi cũn.g chọn về nước làm việc để được gần gũi báo hiếu mẹ lúc tuổi già.
Sau mấy năm cày cuốc, tích cóp tôi cũn.g mua được một căn hộ ấm cún.g tặn.g mẹ ở thành phố này. Hôm nhận nhà mới, mẹ cứ run khôn.g nói nên lời. Tôi bảo:
“Đây là nhà của mẹ! Giờ mẹ cứ hưởn.g thụ tuổi già đi, mọi thứ đã có con lo”.
Nhìn mẹ cười hạnh phúc mà tôi cũn.g ấm cả lòn.g. Chỉ mon.g mẹ nhiều sức khỏe, sốn.g thật lâu để con gái được chăm sóc, báo hiếu, bù đắp cho nhữn.g thiệt thòi mẹ đã một đời nuôi con.
Facebook Comment