Tôi và chồn.g quen nhau tron.g trại trẻ mồ côi. Anh là n.gười đàn ôn.g tốt bụng, lươn.g thiện và hiền lành nhất mà tôi từn.g gặp. 2 hoàn cảnh éo le đán.g thươn.g gặp nhau nên có thể chia sẻ với nhau nhiều thứ tron.g cuộc sốn.g.
Sau này lớn lên, chồn.g vừa làm vừa học ở trườn.g đào tạo n.ghề về pha chế. Khi có việc làm rồi, anh học thêm nhiều khóa để nân.g cao tay n.ghề. Lúc chún.g tôi cưới nhau thì anh cũn.g có côn.g việc ổn định tron.g khách sạn lớn ở Hà Nội.
Còn tôi học đầu bếp, ra trườn.g cũn.g xin đi làm vài nơi, đến giờ thì đan.g làm quản lí cho một nhà hàn.g hải sản. Chồn.g kể cho tôi n.ghe hết mọi chuyện về quá khứ, tuổi thơ của mình, duy chỉ có mẹ là anh chưa một lần nhắc đến. Tôi có hỏi nhưn.g anh thườn.g gạt đi, bảo “anh khôn.g có mẹ” hoặc “mẹ anh chết lâu rồi”. Tron.g suy n.ghĩ của chồn.g, anh hận mẹ vô cùn.g mà lí do thì khôn.g ai biết.
Thấy chồn.g cáu gắt, bực bội mỗi khi nhắc đến mẹ nên tôi cũn.g hiểu ý khôn.g quan tâm đến nữa. Cho đến hôm qua, chồn.g đi làm ca đêm, tôi cho 2 con n.gủ thì cũn.g về phòn.g xem điện thoại một lúc rồi n.gủ lúc nào khôn.g hay. Giữa đêm, n.ghe chuôn.g cửa reo liên hồi mà tôi chột dạ, n.ghĩ có chuyện khôn.g hay rồi.
Vội quấn tóc chạy ra nhìn rồi mới mở cửa thì tôi thấy chồn.g đan.g bế trên tay một n.gười phụ nữ chạc tuổi mẹ anh, tóc tai phủ kín mặt, da tái xanh, tay nhăn nheo, trôn.g đến khổ. Anh bế thốc bà ấy vào giườn.g của vợ chồn.g tôi rồi đặt xuốn.g. Bị bất n.gờ nên tôi chẳn.g biết chuyện gì đan.g xảy ra, cứ đứn.g chôn chân một chỗ nhìn chồn.g. Câu hỏi gấp gáp của anh khiến tôi bừn.g tỉnh:
“Em ơi, mau vào đây giúp anh một tay”.
“Em… em đây”.
“Nhà còn nhiều tiền mặt khôn.g em, em cất ở đâu, mau lấy cho anh để đưa cô ấy đi viện”.
“Còn… nhưn.g, nhưn.g ai đây… sao anh lại…?”.
“Anh sẽ giải thích sau, giờ em lấy tiền rồi gọi giúp anh một chiếc taxi, nhanh lên”.
Tôi như một cái máy làm theo mệnh lệnh của chồn.g. Vì phải ở nhà trôn.g con nên chỉ có chồn.g tôi đưa bà ấy vào viện, cả đêm tôi cũn.g thấp thỏm khôn.g n.gủ nổi. Sán.g nay chồn.g tôi về lúc trời tờ mờ, anh mệt mỏi nằm vật xuốn.g giườn.g: “Lấy cho anh cốc nước, anh mệt quá”.
Uốn.g ực một hơi, anh bảo: “Mẹ anh đấy, hôm qua giữa ca anh cùn.g mấy đồn.g n.ghiệp ra n.goài uốn.g trà đá. Thế mà lại thấy bà ấy n.gã vật trước mắt, bên cạnh là khay tăm, bút và một số vật dụn.g cá nhân, là n.gười đi bán dạo ấy em. Anh vội chạy đến đỡ bà ấy lên thì thấy chiếc vòn.g n.gọc cũ rích khắc tên anh trên đó đã vỡ làm đôi. Tron.g cơn mê man, bà ấy vẫn cố nắm chặt chiếc vòn.g. Anh n.ghi n.gờ nên mới đưa bà về nhà để xác định lại xem có đún.g khôn.g. Sự thật là vậy em ạ”.
“Vậy, nhưn.g, à mà sao anh biết đó là mẹ mình tron.g khi có biết bao cái tên trùn.g nhau cơ mà”.
“n.gày xưa lúc mẹ bỏ anh trước trại trẻ đã gửi kèm một lá thư và chiếc vòn.g n.gọc, còn bà giữ một cái để sau này anh có đi tìm thì còn có thôn.g tin mà nhận biết. Anh hận bà lắm, hận bà đã bỏ rơi mình từ khi đỏ hỏn, nhưn.g mà, giờ anh khôn.g thể bỏ mẹ khi bà gần đất xa trời được”.
Chồn.g tôi vừa nói vừa khóc, tôi chỉ biết cho anh gục đầu vào mình mà động viên. Tôi biết, giờ lòn.g anh rối như tơ vò, mối hận mẹ sâu thế kia sao nói bỏ là bỏ được, chắc hẳn anh đan.g khó xử vô cùn.g.
Tâm sự bạn đọc
Home
Gia đình
Gia-dinh
Giữa đêm chồng bế một phụ nữ lạ về nhà, anh hỏi gấp: Tiền để đâu, giúp anh đưa cô ấy vào viện
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment