Đêm hôm bức xúc khôn.g n.gủ được phải lên đây tâm sự với các mẹ cho hạ hỏa.
Chuyện là em lấy chồn.g xa, cả năm n.gày giỗ bố thì về được một lần. n.gay cả Tết nhất mẹ chồn.g với chồn.g em cũn.g khó chịu khôn.g muốn cho về n.goại nên em cũn.g đành. Còn em gái chồn.g, lấy chồn.g cách nhà vài bước chân, hầu như n.gày nào cũn.g có mặt, ăn n.gủ ở nhà em.
Nếu cô ấy sốn.g có ý thức biết trước biết sau thì em khôn.g nói làm gì. Đằn.g này lại “khôn hết phần thiên hạ” nên mới sinh chuyện.
Hồi em mới về làm dâu lạ nước lạ cái nên để mọi thứ tự nhiên. Mà tính em cũn.g nhẫn nhịn giỏi lắm, cái gì quá đán.g quá em mới lên tiến.g. Nhưn.g em chồn.g thì được nước lấn tới. Thấy em im cứ tưởn.g em khôn.g biết gì mà qua mặt, giờ thì khôn.g có chuyện ấy nữa.
Chẳn.g là chồn.g cô ấy đi làm xa, vợ chồn.g cũn.g xin được ở riên.g nên bố mẹ chồn.g khôn.g quản, vậy là cô ấy gần như “đón.g đô” ở nhà n.goại. Thời gian trước, em chồn.g khôn.g đi làm, ở nhà ôm con đợi chồn.g gửi tiền về. Quanh năm ăn uốn.g bên nhà em mà khôn.g đón.g góp một đồn.g. Đến bữa nhiều khi còn ráo “em thèm tôm, thèm mực” mà em coi như điếc.
Sau này, thấy hàn.g xóm bàn ra tán vào nhiều quá nên mẹ chồn.g em bảo: “Con Huyền tìm việc mà làm đi, ở nhà mãi khôn.g hay, rồi bên nội mày n.gười ta nói điếc tai”.
Em chồn.g cãi: “Mẹ quan tâm miện.g lưỡi thiên hạ làm gì, mình biết mình thôi chứ”.
“Khôn.g phải thiên hạ đâu, mà là mẹ chồn.g mày nói đến tai tao rồi đấy, bà ấy bảo mày lười, ăn bám làm khổ con trai bà ấy, có sướn.g khôn.g?”.
Vậy là đợt ấy, bố mẹ chồn.g em quyết tâm bắt con gái đi làm. Em cũn.g mừn.g lắm, nhưn.g vấn đề là ở chỗ: Cháu n.goại 3 tuổi mà em chồn.g khôn.g chịu cho đi lớp, còn ra điều kiện: “Ôn.g bà phải trôn.g con cho con thì con mới đi làm”, vậy là mẹ chồn.g đùn đẩy san.g con dâu: “Thằn.g Tôm cho đi học được chưa con, chứ một mình mẹ khôn.g trôn.g được 2 đứa”.
bực mình, em hỏi lại: “Mẹ ơi, cô Huyền cũn.g có mẹ chồn.g mà, sao cô ấy khôn.g man.g con gửi ôn.g bà nội trôn.g. Hoặc nếu phải đi lớp thì một đứa 3 tuổi với đứa 18 thán.g thì mẹ n.ghĩ nên cho đứa nào đi?”.
Em hỏi vậy khiến mẹ chồn.g im re. Mà im cũn.g đún.g thôi, vô lí thế ai mà n.ghe cho được. Vậy là mẹ chồn.g em cùn.g lúc phải trôn.g cả cháu nội và cháu n.goại.
Em cứ tưởn.g em chồn.g đi làm rồi thì sẽ bớt gánh nặn.g, ai n.gờ mệt mỏi hơn. Cô ấy đi làm tiền thì đút túi riên.g, nhưn.g mọi thứ vẫn sinh hoạt chung với nhà em, cơm ăn khôn.g thiếu bữa nào, chỉ thiếu nước là chuyển hẳn khẩu san.g đây thôi.
Sữa bỉm của con cô ấy cũn.g khôn.g chịu mua, như trước thì thỉnh thoản.g mới xin, nhưn.g giờ mẹ chồn.g em cho dùn.g chung luôn. Có vài lần em thấy mẹ chồn.g nhắc con gái mua sữa cho cháu n.goại, nhưn.g mấy n.gày vẫn chưa thấy mua, hỏi thì lại bảo vội đi làm nên quên.
Lần này, con em hết sữa cả tuần rồi nhưn.g em cố tình khôn.g mua. Chắc mẹ chồn.g em cũn.g hiểu nên giục con gái, thế mà cô ta vẫn muốn đua gan, quay san.g bảo em: “Tôm hết sữa chị ơi!”.
Em cười: “Chị đan.g định cai sữa bột cho cháu luôn. Cô muốn mua mà khôn.g tiện đườn.g thì đưa tiền chị mua hộ”.
“Cai sớm thế làm gì chị, khôn.g tốt đâu. Bác cho anh Tôm uốn.g sữa để cháu Bốn.g còn được ké cẩm chứ”.
Em khôn.g muốn đôi co nên đáp luôn: “Khôn như cô quê chị đầy, ai có con n.gười ấy nuôi, chị khôn.g đủ sức nuôi thêm cả Bốn.g đâu”.
Em nói trắn.g phớ luôn khiến em chồn.g đỏ mặt. Nó quay san.g chữa thẹn với em: “Vân.g, em trêu chị thôi mà”.
Theo: vivu247.net
Home
cha mẹ
Cha-me
Em chồng phó mặc con cho chị dâu còn nhắc phải mua sữa cho cháu uống, em nói: Khôn như cô quê chị đầy
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment