Vừa n.ghe được đầu dây bên kia là giọn.g cô bồ ẻo lả mời gọi anh đã bỏ mặc vợ con để chạy ra khỏi nhà. Nhưn.g rồi lúc anh trở về thì nào còn có vợ con ở đó nữa.
Trên đời này tồn tại hai loại lỗi lầm. Một loại là có thể chấp nhận tha thứ được, nhưn.g có một loại mãi mãi khôn.g thể nào được tha thứ. Bởi vì anh quá hiểu rõ rằn.g mình chẳn.g còn bao giờ có cơ hội trở về với vợ con hay cứu vớt cuộc hôn nhân ấy nữa.
n.gày đó anh đã n.ghĩ rằn.g kiểu gì thì kiểu, anh có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì và tuyệt nhiên tin tưởn.g rằn.g vợ con mình sẽ mãi mãi ở nhà chờ mình về. Nhưn.g rồi anh đã sai rồi. Có nhữn.g lúc khi trở về, khi mà anh nhận ra lỗi lầm của mình thì cũn.g chính là lúc anh mất tất cả mọi thứ.
Anh n.goại tình, điều mà chưa khi nào chị dám tin tưởn.g rằn.g anh lại n.goại tình. Từ trước đến nay chị quá rõ về anh rồi. Vậy mà, anh nhẫn tâm phản bội mẹ con chị vì lý gì? Anh khiến trái tim chị đau nhói đến vậy là cớ sao?
Chị biết anh n.goại tình từ lâu, phát hiện ra anh phản bội mình nhưn.g tuyệt nhiên chị khôn.g hề nói một lời nào cả. Chị im lặn.g và chờ đợi rằn.g anh sẽ nhận ra sai lầm của mình để quay về. Nhưn.g tất cả đều có giới hạn của nó. Khi mọi chuyện đã đi quá xa, chị chấp nhận buôn.g bỏ n.gười đàn ôn.g của mình.
Hôm đó là hôm cuối cùn.g chị có mặt ở n.gôi nhà ấy. Chị biết bồ anh gọi điện rủ anh đến. Chị đã thầm hi vọn.g một chút thôi, một chút len lỏi tron.g chị vẫn mon.g rằn.g anh ở lại với mẹ con mình. Nhưn.g khôn.g, anh hấp tấp cầm lấy xe rồi nói với chị vội vã:
- Bạn anh ốm, anh phải san.g thăm. – chị vợ tỉnh bơ đứn.g cạnh đáp lại:
- Anh cứ đi đi.
- Em vào nhà n.gủ với con đi nhé, anh sẽ về sớm. Nếu như muộn quá thì sán.g hôm sau anh từ chỗ bạn đi làm luôn nên đừn.g đợi anh về nhé.
- Dạ.
Chị cười ra nước mắt thế mà vẫn bình tĩnh đợi anh đi khỏi. Lúc đó rồi chị mới òa khóc cầm lấy bút giấy viết lại cho anh một lá đơn ly hôn. Thật sự giờ phút này chị hiểu rồi, anh đã khôn.g còn cần gia đình này nữa. chịu đựng đến giờ phút này là đã quá sức với chị rồi.
Vừa lau nước mắt chị vừa viết đơn ly hôn.
Xon.g xuôi mọi thứ tự thu sếp đồ đạc của mình và con. Chị ôm con bỏ đi giữa cái đêm mà chồn.g mình đan.g nồn.g nhiệt với n.gười đàn bà khác. Mỗi n.gười đều sẽ đặt cho mình một giới hạn, đến giờ phút này thì anh đã đi quá xa so với giới hạn của chị rồi. Có lẽ đến lúc anh với chị phải rời xa thôi.
Tối hôm sau đó anh mới trở về nhà. Khi trở về đã khá muộn anh nhìn căn nhà tối om thấy vô cùn.g lạ n.ghĩ n.gợi sao giờ này vợ mình còn chưa về. Về đến nhà, đặt lưn.g xuốn.g giườn.g anh sốc nặn.g khi thấy đơn ly hôn kèm chữ kí của vợ. Anh hoàn.g hốt mở tun.g từn.g cánh cửa tủ thấy quần áo vợ và con đã được dọn đi.
Cuốn.g cuồn.g cầm điện thoại gọi cho vợ nhưn.g khôn.g còn liên lạc được nữa. Giờ này, anh biết tìm vợ con ở đâu. Anh nhận ra hình như mình sai quá rồi thì phải. Tại sao mình lại n.gốc n.ghếch để vợ con mình đi xa đến thế cơ chứ. Anh đã khôn.g nhận ra mình có một gia đình đan.g yên ấm và vô cùn.g hạnh phúc cho đến lúc nhận ra nó. Giờ thì anh nên làm gì đây khi mà tự tay anh đánh mất hạnh phúc mà mình đan.g có.
Tâm sự bạn đọc
Home
Ngoại tình
ngoai-tinh
Bồ vừa gọi, chồng cuống quýt: ‘Bạn anh ốm, anh phải sang thăm’, vợ tỉnh bơ: ‘Anh cứ đi đi’
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment