Con dâu nhốt bà 3 ngày không cho ăn uống vì nghi mẹ chồng lấy tiền

Khôn.g thấy tiền Thắm đi ra và đón.g sầm cửa lại, uất ức cô chốt luôn cửa vào rồi bỏ đi thẳn.g san.g n.hà mẹ đẻ. Địn.h bụn.g cho mẹ chồn.g ở tron.g đó đến sán.g mai, để bà đói một đêm xem bà có bỏ số tiền đó ra khôn.g.

 Ản.h min.h Họa


Bà Dịu chỉ có mìn.h Trọn.g là con trai duy n.hất tron.g n.hà. Từ khi trọn.g học xon.g lập n.ghiệp và lấy vợ thàn.h phố thì bà chỉ còn lại một mìn.h ra vào căn n.hà lụp sụp ở quê. Năm ấy bà Dịu ốm nặn.g n.hưn.g chẳn.g có ai chăm sóc, em trai bà ở gần mới gọi cho Trọn.g về quê đón mẹ lên chăm vì dù sao giờ con trai bà cũn.g giàu có rồi. Nó chỉ có mìn.h mẹ, khôn.g chăm mẹ thì chăm ai.

Trọn.g lưỡn.g lự vì biết vợ khôn.g đồn.g ý chuyện này, n.hưn.g cậu ở quê giục quá với lại mẹ cũn.g gần đất xa trời rồi, an.h khôn.g muốn làm đứa con bất hiếu. Chiều ấy Trọn.g về quê đón mẹ đi. Bà con hàn.g xóm ai cũn.g bảo: “May mà nó còn biết n.ghĩ chứ để mẹ nó chết ở quê còn nó sun.g sướn.g trên đó thì đún.g là cả làn.g này chửi cho. Số bà Dịu thế cũn.g may, cuối đời cũn.g được n.hờ thằn.g con rồi”.

Bà Dịu sau khi được con trai đón lên chăm sóc thuốc than.g thì bện.h tìn.h cũn.g đã khá lên n.hiều. Tuy n.hiên Trọn.g xin n.ghỉ làm 5 n.gày chăm mẹ thì an.h đến đợt đi côn.g tác khôn.g ở n.hà với mẹ được nữa. An.h cũn.g đã n.hờ cậu ở quê tìm n.gười lên chăm giúp mẹ n.hưn.g mà cô ấy đan.g bận gặt mùa, chắc phải sau 1 tuần Trọn.g đi côn.g tác về thì chị ấy mới lên được. n.hữn.g n.gày mẹ chồn.g lên, Thắm mặc kệ chồn.g chăm mẹ, cô đi làm thì về luôn n.hà mẹ đẻ ăn cơm rồi n.gủ chứ khôn.g về n.hà.

Vậy là trước khi đi Trọn.g nói khó với vợ: “An.h đi 1 tuần, em ở n.hà để ý mẹ giúp an.h với n.hé. Mẹ cũn.g đỡ rồi, tự đi lại được khôn.g cần phải nân.g lên đặt xuốn.g n.hư mấy hôm trước nữa. Em đi làm chỉ cần để sẵn thức ăn tron.g tủ rồi dặn mẹ, mỗi bữa mẹ sẽ tự làm nón.g đồ ăn được để ăn. Em cố 1 tuần, an.h về là chị giúp việc cũn.g lên thôi”.

Thắm vợ Trọn.g miễn cưỡn.g n.hận lời chồn.g trôn.g mẹ lúc an.h đi côn.g tác, n.hưn.g trọn.g vừa đi buổi sán.g thì chiều hôm đó đã xảy ra chuyện. Thắm đi làm về vào phòn.g mở n.găn kéo tủ cất ví thì giật bắn mìn.h khi thấy tiền cô để tron.g đó khôn.g cán.h mà bay.

Vừa sán.g nay trước khi đi làm cô vẫn còn thấy nó, chồn.g cô ra sân bay sau n.hưn.g xưa nay khôn.g bao giờ chồn.g độn.g tới tiền cô để cả, thẻ lươn.g của an.h an.h giữ chứ có phải an.h khôn.g có tiền đâu. n.hà chỉ có mẹ chồn.g ở, thế thì tiền đích thị chỉ là bà lấy rồi, sán.g nay chồn.g cô đi lại khôn.g khóa buồn.g nữa.

Thắm lục tun.g phòn.g xem có mất gì khôn.g n.hưn.g khôn.g thấy mất thêm gì vì vàn.g thì cô cất tron.g tủ có khóa rồi. Thắm vội vã đón.g cửa phòn.g xuốn.g dưới n.hà thì thấy mẹ chồn.g đan.g lúi húi lục tủ bếp:

- Mẹ làm gì mà mò mẫm dưới ấy vậy?

- Mẹ thấy con ở trên đó lâu quá tưởn.g con ốm nên tìm gạo cắm cơm.

- Thôi mẹ đừn.g giả bộ tử tế nữa. Con khôn.g để tiền vàn.g tron.g tủ bếp đâu mà tìm, chỉ có chục triệu con để tron.g tủ khôn.g khóa thì mẹ lấy rồi đún.g khôn.g?

- Con nói gì thế? Mẹ nào có biết tiền ở đâu mà lấy, mẹ bước lên cầu than.g còn khôn.g nổi nữa là.

- Mẹ khôn.g n.hận à, mẹ đi vào buồn.g mẹ với con để con tìm cho ra.

Nói rồi Thắm kéo mẹ chồn.g xền.h xệch vào phòn.g bà và lục tun.g quần áo chăn màn lên n.hưn.g chẳn.g thấy đâu cả. Khôn.g thấy tiền Thắm đi ra và đón.g sầm cửa lại, uất ức cô chốt luôn cửa vào rồi bỏ đi thẳn.g san.g n.hà mẹ đẻ. Địn.h bụn.g cho mẹ chồn.g ở tron.g đó đến sán.g mai, để bà đói một đêm xem bà có bỏ số tiền đó ra khôn.g. Đan.g thiu thiu n.gủ thì chồn.g gọi điện, Thắm chỉ nói mẹ đan.g n.gủ rồi cho Trọn.g yên tâm và cô tắt máy luôn.


Ản.h min.h họa

Thế n.hưn.g san.g n.hà mẹ rồi sán.g hôm đó dậy muộn Thắm vội vã đi làm và khôn.g tạt qua n.hà nữa. Tối đó Thắm cũn.g quên luôn mẹ chồn.g đan.g có mặt tron.g n.hà mìn.h, cô về thẳn.g n.hà đẻ ăn cơm rồi n.gủ ở đó. Hôm sau cũn.g thế, cho tới chiều tối n.gày thứ 3 chồn.g Thắm gọi điện về hỏi mẹ, Thắm mới n.gớ n.gười n.hưn.g vẫn nói dối đan.g chuẩn bị về n.hà nấu cơm cho mẹ.

Thắm phón.g xe về n.hà vội vàn.g mở cửa ra thì sốc nặn.g khi thấy mẹ chồn.g nằm tron.g phòn.g, mắt n.hắm chặt, n.gười lạn.h n.gắt. Thắm vội vã gọi taxi đưa bà đi bện.h viện cấp cứu và lập tức gọi điện cho chồn.g về n.hà n.gay vì bác sĩ nói bà n.guy kịch rồi. Trọn.g về tới nơi thấy mẹ đan.g nằm tron.g bện.h viện thở ôxi và khôn.g thể nói được gì nữa. An.h gào lên đau đớn, Thắm than.h min.h với chồn.g rằn.g: “Sán.g em bưn.g cháo cho mẹ ăn rồi ra n.goài n.hưn.g quên mất lại tiện tay chốt phòn.g mẹ lại nên mẹ khôn.g ra n.goài lấy đồ ăn được. Em xin lỗi!”. “Trời ơi, cô độc ác quá, cô giết mẹ tôi rồi cô có biết khôn.g”. Trọn.g chỉ còn biết ôm chặt lấy mẹ, tưởn.g đưa mẹ lên để chăm mẹ ai n.gờ an.h lại khiến bà phải thê thảm thế này.


n.guồn blogtamsu
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment