Ản.h min.h Họa
Tôi lập gia đìn.h được 4 năm, cuộc sốn.g vợ chồn.g bìn.h thườn.g trôi qua, có một bé trai 4 tuổi. Tôi khôn.g dám tự hào mìn.h tài giỏi hay n.han sắc n.hưn.g cũn.g là n.gười phụ nữ n.hiều n.gười muốn có. Tôi là kế toán một côn.g ty cổ phần, có học thức. Chồn.g hơn tôi hai tuổi ở n.hà kin.h doan.h. n.gười thứ ba là một n.gười bằn.g tuổi tôi. Quen chồn.g, lấy an.h bao n.hiêu năm n.hưn.g chưa bao giờ tôi thấy mìn.h yêu an.h n.hiều cả. Khi chuẩn bị lấy n.hau tôi từn.g hủy bỏ đám hỏi vì chưa sẵn sàn.g và cũn.g vì khôn.g chắc chắn mìn.h yêu an.h, rồi vẫn quyết địn.h lấy vì n.ghĩ lấy một n.gười yêu mìn.h là quá đủ cho một cuộc hôn n.hân. An.h yêu tôi n.hiều hơn tất cả n.hữn.g gì an.h có, chăm sóc và lo lắn.g cho tôi từn.g chút một.
Cuộc sốn.g cứ thế trôi qua và an.h vẫn nói tôi sốn.g với an.h vì trách n.hiệm, vì có đứa con nên phải cố gắn.g sốn.g. An.h ghen tuôn.g vô lối, luôn kiểm tra điện thoại, km xe, giờ đi giờ về. An.h ích kỷ khi tôi tham gia các buổi liên hoan, khó chịu khi tôi về muộn, cuộc sốn.g mệt mỏi cứ diễn ra, tôi quyết địn.h ly hôn. An.h khôn.g đồn.g ý, làm mọi cách níu kéo, lôi bố mẹ hai bên vào cuộc, cuối cùn.g tôi cũn.g thua, khôn.g thể dứt ra được. Tôi thấy n.gột n.gạt, đi làm n.hưn.g n.hiều lúc khôn.g muốn về, khôn.g bỏ bê n.hưn.g thực sự thấy buồn chán. Tôi vẫn chu toàn mọi chuyện gia đìn.h, con cái nội n.goại hai bên n.hưn.g sợ mỗi khi an.h muốn gần gũi, tôi tìm mọi cách trán.h né, luôn kêu mệt hoặc cố gắn.g trán.h an.h.
Tôi độc lập về kin.h tế, khôn.g phụ thuộc vào an.h. Khi hai vợ chồn.g nói chuyện tôi luôn nói sốn.g thế này cả hai cùn.g mệt mỏi, an.h hãy tìm n.gười khác đi, n.gười ta sẽ yêu an.h hơn, làm cuộc sốn.g của an.h bớt khổ. An.h luôn nói khôn.g làm được điều đó, câu chuyện lặp đi lặp lại, cãi vã có, khôn.g nói chuyện với n.hau có. Tôi đã cố mà sao khôn.g thể dàn.h cho chồn.g tìn.h cảm. Tôi biết mìn.h sai khi kết hôn với an.h n.hưn.g cũn.g cố giải thoát cho an.h khỏi cuộc hôn n.hân này, cho cả an.h và cả tôi nữa. 4 năm lấy n.hau thì gần 3 năm cuộc sốn.g n.hư vậy xảy ra. An.h nói tôi phải n.ghĩ cho con, gia đìn.h ly tán con sẽ khổ.
An.h nói đún.g, khôn.g sai câu nào cả, n.hưn.g tôi mới 29 tuổi, sốn.g cuộc sốn.g khôn.g mon.g chồn.g về, luôn muốn chồn.g đi côn.g tác xa, khôn.g muốn trả lời hay n.ghe điện thoại của chồn.g, tôi ích kỷ khi chỉ n.ghĩ cho mìn.h. Tôi yêu con hơn tất cả n.hưn.g cũn.g buồn cho cuộc sốn.g khôn.g có tìn.h cảm với chồn.g. Tôi và chồn.g n.hiều khi chỉ nói chuyện côn.g việc xon.g rồi thôi, an.h nói vấn đề khác là tôi im lặn.g. Tôi đi làm xa n.hà 10km, gần đây thay số điện thoại nên cài lại tài khoản mạn.g xã hội, tôi hay dùn.g mạn.g xã hội n.hưn.g khôn.g để chế độ côn.g khai. Gần đây tôi n.hận được n.hiều lời mời kết bạn và tron.g đó có một n.gười đàn ôn.g, là n.gười thứ ba tron.g quan hệ vợ chồn.g tôi. Tôi đã chọn nói chuyện với n.gười ấy.
Tôi mải mê nói chuyện suốt n.gày, đơn vị n.gười ấy gần chỗ tôi làm, n.gười ấy ít nói, hiền làn.h. Tôi chỉ n.ghĩ mìn.h cần có một n.gười bạn để chia sẻ, chín.h bản thân cũn.g khôn.g n.gờ rằn.g mìn.h yêu n.gười ta. n.gười ấy hẹn gặp n.hiều lần, né trán.h mãi rồi tôi cũn.g gặp, rồi lại quyết địn.h thôi, tôi biết mìn.h sai khi trao tìn.h cảm cho n.gười ấy khi vẫn sốn.g với chồn.g. n.gười ấy có gia đìn.h, qua tìm hiểu tôi cũn.g biết n.gười ta khôn.g yêu vợ. Tôi đã đọc n.hữn.g tin n.hắn của vợ chồn.g họ, n.ghe n.hữn.g cuộc điện thoại của họ, mỗi cuộc nói chuyện là một lần cãi vã.
Qua lời n.gười ấy nói tôi hiểu vợ chồn.g họ khôn.g thể dun.g hòa, hai tín.h cách trái n.gược. Qua bạn bè n.gười ấy tôi cũn.g biết chị vợ là một n.gười làm cho chồn.g luôn mệt mỏi, n.gười ấy ở Nam Địn.h n.hưn.g đơn vị ở Hà Nội nên ít về. Cuộc sốn.g hôn n.hân khôn.g hạn.h phúc nên n.gười ấy cũn.g cô đơn. Tôi đã cố chấm dứt tất cả, khôn.g n.gười phụ nữ nào đi n.goại tìn.h lại đún.g. Khôn.g biết bao n.hiêu lần chấm dứt n.hưn.g khôn.g thể, chún.g tôi cứ dín.h vào n.hau bất cứ khi nào rản.h. n.gười ấy nói quá yêu tôi, mon.g tôi đừn.g xa, mãi mới tìm được n.gười tâm đầu ý hợp; muốn cả hai cùn.g giải quyết chuyện gia đìn.h để xây dựn.g lại hạn.h phúc.
Các bạn có thể đan.g n.ghĩ chún.g tôi là n.hữn.g kẻ tồi tệ, bản thân tôi cũn.g thấy thế. Đàn ôn.g on.g bướm là chuyện đơn giản, tôi đã thử n.gười ấy n.hiều lần. Rồi cũn.g đến n.gày tôi và n.gười ấy gần gũi, tôi đã nói nếu mìn.h man.g bầu thì tín.h sao, rồi n.hận n.gay câu trả lời từ n.gười tìn.h: Để đẻ chứ tín.h sao. Tôi im lặn.g vì biết chẳn.g bao giờ mìn.h man.g thai cả, đó chỉ là một tron.g n.hữn.g phép thử tôi dàn.h cho n.gười ta. Tôi biết để ly hôn sẽ khó khăn vô cùn.g, kèm theo n.hữn.g phản ứn.g tiêu cực từ phía chồn.g mìn.h. n.gười tôi yêu cũn.g chẳn.g giàu san.g gì, hìn.h thức có khi khôn.g bằn.g chồn.g tôi n.hưn.g luôn hiểu tôi muốn gì, khôn.g nói n.hiều n.hưn.g cũn.g đủ để tôi thấy ấm áp khi ở bên.
Xa n.gười tìn.h tôi n.hớ điên dại, cuối tuần n.gười ta về n.hà là tôi khó chịu n.hưn.g bản thân khôn.g dàn.h thời gian cho họ được nên khôn.g dám giữ, chỉ cần có thời gian và nói ở lại là chắc chắn n.gười ấy ở lại bên tôi. Tôi từn.g dè bỉu, khin.h miệt n.hữn.g n.gười n.hư mìn.h, mỗi lần gặp n.hau là tôi lại nói mìn.h là đứa khôn.g ra gì, n.gày nào tôi cũn.g n.ghĩ đến vấn đề đấy, tự trách bản thân, thấy mìn.h có lỗi với gia đìn.h n.hưn.g vẫn cứ lún sâu vào. n.gười ấy im lặn.g và bảo chuyện gì đến sẽ đến, đã xác địn.h bước đi thì khôn.g được n.goản.h lại. Chún.g tôi đều là n.hữn.g kẻ đán.g bị khin.h bỉ. Tôi phải làm sao đây?
Tâm sự bạn đọc
Facebook Comment