Tôi yêu Miên từ khi tôi học năm cuối đại học, còn Miên học năm 2. c.hún.g tôi gần làn.g n.hau n.hưn.g tận khi lên Hà Nội học mới quen biết và yêu n.hau.
Miên giản dị, có phần quê mùa, c.hín.h tín.h nết ấy của em làm tôi yêu thươn.g. Hơn nữa, tôi cũn.g n.ghĩ gần n.hà n.hau sau này đi lại cũn.g tiện. Yêu n.hau, hai đứa cũn.g xác địn.h lâu dài nên có về gia đìn.h ra mắt, c.hún.g tôi cũn.g đã vượt rào với n.hau.
Tôi ra trườn.g trước, may mắn xin được việc tại côn.g ty lớn. Môi trườn.g làm việc mới giúp tôi mở rộn.g mối quan hệ, biết biết n.hiều, c.hẳn.g biết từ lúc nào, tìn.h yêu khôn.g còn là mối bận tâm của tôi n.hư trước.
Thế rồi làm hơn 1 năm, côn.g ty tôi mở c.hi n.hán.h tron.g miền Trun.g. Sếp nói nếu vào tron.g đấy cơ hội thăn.g tiến sẽ cao. Tôi cân n.hắc mãi, cuối cùn.g quyết địn.h đi. Miên đã khóc n.hiều, n.hưn.g khôn.g cản được tôi.
Vào Đà Nẵn.g, tôi có cơ hội phát triển tốt, tôi c.hú tâm vào côn.g việc đến mức quên mất việc mìn.h đã có n.gười yêu. c.hưa kể, tôi quen n.hiều cô gái máu lửa và hấp dẫn khác, hìn.h bón.g cô n.gười yêu quê mùa cứ mờ phai. Thế rồi thời điểm Miên tốt n.ghiệp, c.hún.g tôi c.hia tay, từ đó khôn.g liên lạc gì c.ho n.hau nữa.
n.hiều năm trôi qua, tôi đã làm lên c.hức trưởn.g phòn.g, có gia đìn.h n.hưn.g khôn.g hạn.h phúc. Vợ tôi thuộc dạn.g tiểu thư, hai đứa khôn.g hòa hợp cả về suy n.ghĩ lẫn các.h sốn.g. Cuộc sốn.g thườn.g n.gày cũn.g hay xíc.h míc.h.
Khi côn.g ty tôi gặp khó khăn, nợ lươn.g n.hân viên, thu n.hập của tôi giảm xuốn.g hơn hai phần ba thì tôi phát hiện ra vợ n.goại tìn.h. Cô ấy bỏ c.hồn.g, bỏ con đi biền biệt, và khôn.g lâu sau đó thì c.hún.g tôi ly dị.
Quá đớn đau, tôi c.hưa bao giờ thấy mìn.h thất bại ghê gớm đến n.hư thế, cả gia đìn.h, ca sự n.ghiệp... thời điểm đó, tôi sốn.g mà cực khôn.g bằn.g c.hết.
Thế rồi may mắn mỉm cười khi côn.g ty tôi có cơ hội n.hận được một hợp đồn.g làm ăn lớn, để ký được hợp đồn.g này, tôi phải c.huẩn bị kỹ càn.g.
n.gày gặp mặt đối tác, tôi vừa đứn.g lên c.hào thì đứn.g tim tại c.hỗ. Bởi trưởn.g phòn.g côn.g ty bạn khôn.g ai khác c.hín.h là Miên, n.gười yêu cũ của tôi n.gày xưa.
Có điều, cô ấy khác lắm, xin.h đẹp, san.g trọn.g, trẻ trun.g và rất có tướn.g. Miên cũn.g khôn.g khỏi n.gỡ n.gàn.g khi gặp lại tôi, n.hưn.g cô ấy n.han.h c.hón.g lấy lại bìn.h tĩn.h, coi n.hư c.hưa hề quen biết gì tôi. Suốt cả buổi hôm đấy, tôi bần thần bao n.hiêu thì cô ấy quyết đoán bấy n.hiêu.
Ký xon.g hợp đồn.g, tôi gọi Miên. Biết ý tôi địn.h nói gì, Miên c.hỉ nói với tôi một câu rồi đi trước, Miên nói: "Khôn.g n.gờ gặp lại an.h tron.g hoàn cản.h này. c.hún.g ta còn gặp n.hau n.hiều tron.g dự án trước mắt, mon.g an.h hãy quên c.huyện cũ đi, coi n.hư ta c.hưa từn.g quen biết".
Miên đi rồi, tôi n.gồi lại mà sữn.g sờ. Thật khôn.g n.gờ trái đất tròn, có n.gày gặp lại n.hau mà lại tron.g hoàn cản.h éo le này. Tự dưn.g tôi tiếc nuối, giá mà n.gày xưa tôi khôn.g bỏ Miên, c.hún.g tôi tiếp tục đến tận bây giờ thì sẽ ra sao n.hỉ?
Tâm sự bạn đọc
Facebook Comment