Tâm sự của người chồng “bị bác sĩ trả về”: Dặn dò vợ đừng “ở giá”, mãn nguyện vì đã lo đủ cho gia đình trước lúc ra đi

 Tâm sự của người chồng “bị bác sĩ trả về”: Dặn dò vợ đừng “ở giá”, mãn nguyện vì đã lo đủ cho gia đình trước lúc ra đi!

“Thân thể anh đau nhừ. Nhưng tim anh còn đau hơn thế. Anh muốn nói là em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp…”.

Những lời tâm sự “xé lòng” của người chồng mắc bệnh hiểm nghèo

Có lẽ, chẳng có nỗi đau nào đau hơn chuyện hai người yêu thương nhau hơn tất cả mọi thứ trên đời phải âm dương cách biệt.

Mới đây, một bài viết của người chồng mắc bệnh hiểm nghèo gửi vợ khiến dân mạng phải xót xa.

“Đây là những lời mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi vẫn còn thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.

Thân thể anh đau nhừ. Nhưng tim anh còn đau hơn thế. Anh muốn nói là em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Anh sợ phải xa em và con quá nhưng giờ phút đó đã gần đến rồi vợ ạ. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ dù thế nào đi nữa thì em cũng phải chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi”.

Nhận thức được thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu, ông chồng đã viết một bức thư gửi vợ. Nó như một cuốn phim quay chậm lại kỷ niệm của anh và vợ mình trong quá khứ. Đồng thời, cũng có những tâm sự của anh trong những ngày cuối cùng.

Người chồng trong câu chuyện đó là Nguyễn Ngọc Mạnh. Vợ chồng Ngọc Mạnh – Quỳnh Dung kết hôn đến nay đã 8 năm. Thời đó, Quỳnh Dung làm việc trong ngành báo chí. Chồng cô làm kiểm lâm. Họ có duyên gặp gỡ tại nhà một người anh họ và được tác hợp với nhau.

“Hai đứa mình ngày đó yêu xa là chủ yếu vì anh công tác nơi rừng rú do làm ngành kiểm lâm. Anh là người chững chạc, hồi đó mới 25 tuổi nhưng lúc nào cũng xuất hiện với sơ mi đóng thùng, đi giày đen rất già dặn”, Quỳnh Dung kể.




Từ tháng 7/2021, Mạnh phát hiện mình mắc bệnh ung thư phổi di căn toàn bộ khung xương, đầu và gan. Hiện tại, anh đã liệt nửa người và phải nằm tại chỗ.

Quỳnh Dung nhớ lại: “Hôm đó sau 1 trận đá bóng về, anh bị đau lưng và đi khám. Sau 1,5 tháng khám và điều trị sỏi thận nhưng cơn đau không thuyên giảm, anh đi chụp cộng hưởng khung xương và phát hiện nhiều ổ tiêu xương tại vị trí đau. Cuối cùng, khi chụp Xquang thì phát hiện anh ung thư phổi giai đoạn cuối di căn xương”.

“Cả hai vợ chồng đều sốc vì gia đình đúng cảnh mẹ già, con nhỏ, neo người. Trước đó, gia đình mình nghèo lắm nên càng sốc hơn khi cuộc sống tươi đẹp mới bắt đầu. Khi bác sĩ thông báo cho mình, trong 3 ngày đầu chỉ mình biết. Mỗi ngày, mình đều mớm cho chồng một chút để dự tâm lý xem anh thế nào nếu không may mắc bệnh hiểm nghèo. Anh đã đơn giản bảo rằng nếu mắc bệnh hiểm nghèo thì không cần chữa trị gì nữa. Anh đã đăng ký hiến tạng 4 năm trước”, Quỳnh Dung nhớ lại.

Chồng mắc bệnh nặng, Quỳnh Dung càng phải cố gắng để trở thành điểm tựa cho gia đình. Nhưng cả hai vợ chồng cô đều bối rối và không biết làm thế nào để mẹ chồng có thể chấp nhận được thực tế cuộc sống này.

Cô kể: “Cuộc đời mẹ chồng chất những nỗi đau. Chồng mất sớm, ông mất xong 1 tháng sau anh mới chào đời. Con đầu ung thư vú, bây giờ đến lượt anh lại bị ung thư phổi nguy cấp. Về hai vợ chồng mình trước đó vẫn hay nghe Phật Pháp nên hiểu đôi chút nhân duyên trong cuộc đời. Từ đó, bọn mình chấp nhận thách thức và sẵn sàng đón nhận. Còn sống còn làm việc, chăm sóc và dành thời gian cho nhau, dành thời gian cho gia đình”.

“Nếu phải trách điều gì về anh thì chắc phải trách anh hoàn mĩ quá!”

Chỉ hơn nửa năm phát hiện ra bệnh, tình trạng của Ngọc Mạnh trở nặng hơn.

Quỳnh Dung tâm sự: “Anh hiện tại bác sĩ đã trả về nhà, nếu hồi phục được thì chắc đó là phép màu giữa đời thực. Anh đã liệt nửa người và nằm một chỗ. Bản thân anh ấy không phải là người thích nói nhiều để thể hiện tình cảm. Khi đọc được những dòng tâm sự của anh, mình khóc nhiều lắm. Anh luôn nhường nhịn vợ và cho vợ được quyền làm chủ gia đình. Niềm vui của anh chính là lương tháng sau mang về cho vợ phải cao hơn tháng trước”.

Trong mắt gia đình bên ngoại, Ngọc Mạnh cũng là một chàng rể vô cùng chu đáo. Trong những ngày nằm trên giường bệnh, khi được gia đình bên ngoại đến thăm, anh liên tục nói lời xin lỗi vì “để em (vợ) ở lại một mình”.

“Chưa một ai bên ngoại chê trách anh. Thậm chí anh quan tâm mọi người còn hơn cả mình. Bà nội mình mất ngủ, anh cũng tìm bằng được lá tóc tiên trên rừng mang về cho bà. Chú mình thích Lan, anh cũng sưu tầm mang tặng. Anh mang nhiều đồ bồi bổ trên rừng về biếu bên ngoại, tìm từng cái điếu đẹp làm quà cho ai thích hút thuốc lào. Mình còn hổ thẹn vì không tinh tế bằng anh. Các em út bên ngoại cũng đặc biệt yêu quý anh, biết anh bị bệnh, ai cũng khóc”, Quỳnh Dung kể.

Hiện tại, Ngọc Mạnh cảm thấy thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu. Anh lại càng lo lắng cho vợ nhiều hơn.

Anh dặn dò Quỳnh Dung đừng “ở giá” hãy cứ tìm hạnh phúc mới để làm chỗ dựa. Anh còn mãn nguyện vì hiện tại đã lo đủ cho gia đình, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm và chỉ mong vợ may mắn về sau.

Thật sự là một câu chuyện tình yêu đẹp và cảm động. Hi vọng rằng, gia đình Quỳnh Dung – Ngọc Mạnh sẽ mạnh mẽ hơn nữa, vững vàng hơn nữa và gặp được thật nhiều may mắn trong thời gian tới.

Bức thư của anh Ngọc Mạnh gửi vợ:

Vợ của anh!

Đây là những lời mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi vẫn còn thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.

Anh yêu em nhiều vợ ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu khách hàng và Hyundai còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho công việc quá! Anh yêu công việc ở Hyundai vì nó đã giúp anh và gia đình mình vượt qua những lúc khó khăn nhất khi kinh tế còn eo hẹp. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.

Anh nhớ anh đã than phiền về những ca khách hàng khó, những hợp đồng nhiêu khê vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em.

Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh vì gia đình: Quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè… Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh nhậu nhẹt với bạn bè, anh luôn nói về công việc, xe cộ. Anh nghĩ khi đó anh đã quên mất em là người bạn đời của anh. Sự hy sinh của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có thu nhập cao nhất .

Những tháng qua, trong những lần anh nhập viện điều trị, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn dành cho anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên.

Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những ngày lễ, những lần con biểu diễn múa hát mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó hoặc là đi nhậu, đi tiếp khách, đi giao xe. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc gì mà nhậu nhẹt đến khuya chưa về. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, bình an khi nghĩ đến em và con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận tiếp khách, anh đang bận liên hoan, anh đang ngủ vì say rượu,…). Anh luôn luôn có một lý do nào đó!

Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em làm vợ.

Thân thể anh đau nhừ. Nhưng tim anh còn đau hơn thế. Anh muốn nói là em đẹp lắm, em có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Anh sợ phải xa em và con quá nhưng giờ phút đó đã gần đến rồi vợ ạ. Không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ dù thế nào đi nữa thì em cũng phải chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.

Anh yêu em!

**********

Bố mẹ chị vợ cũ của chồng yêu cầu chúng tôi ra khỏi nhà để nhường ngôi nhà cho con lớn cưới vợ.

Trước khi đến với tôi, chồng tôi đã qua một lần đò. Vợ cũ của anh đã mất do bị ung thư. Anh có hai đứa con đang học cấp 2. Gia đình cũng tươm tất, lấy anh về tôi không phải lo chuyện làm nhà cửa.

Ngày tôi sinh đứa con đầu lòng, chồng mới tiết lộ một bí mật khiến tôi đau điếng. Đó là ngôi nhà mà chúng tôi đang sống là tài sản của bố mẹ vợ cũ của chồng. Sổ đỏ ông bà đang đứng tên và chồng tôi chưa bao giờ được nhìn thấy cuốn sổ đó.

Tôi buồn lòng hỏi: "Tại sao ngay lúc đầu không bắt ông bà sang tên cho vợ chồng, để rồi giờ đây con gái họ mất thì chúng ta như ở nhờ? Em sợ nuôi các cháu ngoại của họ lớn rồi, sau này họ đuổi mẹ con em và anh ra đường thì sao?" .

Chồng tôi nói: "Em đừng lo điều đó, ông bà bên ấy tốt lắm, họ không làm điều thất đức đó đâu. Mình cứ coi ông bà ngoại như bố mẹ đẻ mình là được. Và em đối xử tốt với các con của anh là chẳng ai đuổi chúng ta ra khỏi nhà" .

Anh còn kể ngày chị vợ cũ còn sống, lương chị gấp 3 của anh. Tiền của chồng tôi làm ra mỗi tháng chỉ chi tiêu cho bản thân và chu cấp cho nhà nội, còn tiền của chị thì chi tiêu cho cả gia đình.

Từ sau hôm đó, tôi mới biết chồng mình là một kẻ bất tài, chẳng có đóng góp gì cho gia đình. Tôi chỉ biết cam chịu, hi vọng ông bà ngoại đừng bao giờ đòi nhà.

Hiện tại đứa con chung của chúng tôi đã 10 tuổi. Đúng lúc người con lớn của chồng chuẩn bị lấy vợ thì bất ngờ xảy ra chuyện động trời. Bố mẹ chị vợ cũ của chồng yêu cầu chúng tôi ra khỏi nhà để nhường ngôi nhà cho con lớn cưới vợ.

Tôi rất sốc, không ngờ 10 năm nay tôi vất vả làm lụng nuôi 2 con của chồng, giờ đây lại bị đuổi ra đường. Thật may cậu con trai lớn vẫn còn có đức, con nói: "Bố là người đã sinh ra con, mẹ đã cho con ăn học, bây giờ con mà đuổi họ ra đường thì con là kẻ bất hiếu. Ông bà đừng bắt con đối xử tệ với người thân, con không làm được điều đó. Thà con rời khỏi nhà này chứ không bao giờ đuổi bố và mẹ ra khỏi nhà" .

Ông bà ngoại tỏ vẻ bực tức, bảo nếu cháu ngoại đã nói vậy thì sẽ đuổi cả nhà tôi ra khỏi đường và bán nhà. Tôi cứ nghĩ ông bà là người tốt, biết trước biết sau nào ngờ lại lật mặt nhanh hơn lật tay.

Chúng tôi thật sự không biết phải làm sao nữa?

Blog tâm sự theo: nhipsongviet

Nguồn bài viết: http://nhipsongviet.toquoc.vn/tam-su-cua-nguoi-chong-bi-bac-si-tra-ve-dan-do-vo-dung-o-gia-man-nguyen-vi-da-lo-du-cho-gia-dinh-truoc-luc-ra-di-2220222531944522.htm

Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment