Em cưới được 2 năm rồi, nhưn.g giờ mới có con. Trước đấy em khôn.g may bị lưu một lần rồi nên phải thuốc than.g, kiêm khem thật cẩn thận mới có bầu lại.
Man.g tiến.g lấy chồn.g phành phố nhưn.g em khôn.g sun.g sướn.g thoải mái bao nhiêu vì phải sốn.g chung với mẹ chồn.g. Mà bà thì căn ke từn.g li từn.g tí một, cái gì cũn.g phải quy ra thành tiền. Mỗi lần vợ chồn.g em muốn nhờ vả việc gì đều phải đưa tiền cho bà giốn.g như trả côn.g vậy.
Bố mẹ em ở quê nhưn.g cũn.g gọi là khá giả. Nhà ở khu du lịch biển nên bố mẹ em có nhà n.ghỉ với 1 đại lý bán hải sản bán cho khách du lịch. Lúc ở nhà thì ăn hải sản thoải mái, nhưn.g từ khi lấy chồn.g ở thành phố nên ít được ăn hẳn. Mẹ chồn.g vốn tiếc tiền, ra chợ mua tôm cũn.g chẳn.g bao giờ mua loại n.gon cả, toàn chọn loại chết trươn.g lên để được giá rẻ.
Biết nhà thôn.g gia cũn.g có nên mẹ chồn.g tận dụn.g triệt để, mỗi lần em bảo về thăm n.goại là bà lại dặn với theo:
“Xem ôn.g bà có con gì n.gon n.gon man.g ra nhé con”
Rồi suốt mấy hôm em ở n.goại bà gọi điện liên tục nhắc:
“Bảo ôn.g bà để cho con cá thu mấy cân lên ăn dần con ạ. À mua ít ghẹ, với mực n.gon n.gon lên nhé”
Bà nói là mua nhưn.g biết thừa là thôn.g gia làm gì đến mức lấy tiền của mình. Mà dẫu có lấy tiền thì cũn.g là tiền của em chứ bà có bỏ đồn.g nào ra đâu. Mỗi lần em về bà đều dặn đủ thứ, mà toàn bắt phải lấy nhiều lên rồi cho tủ khôn.g hết xon.g tự ý đem bán lại cho hàn.g xóm.
Chuối nhất là lần vừa rồi, em đan.g n.ghén nên chẳn.g ăn uốn.g được gì, gọi điện về kể với mẹ, mẹ bảo:
“Ăn cái gì khôn.g mẹ gửi lên cho?”
“Con thèm cua mẹ ạ, nhà có thì gửi con ít ăn cho đỡ thèm”
Thế là hôm sau mẹ em đón.g 2 hộp to tướn.g gửi xe khách lên. Chồn.g em ra chở về, lúc đấy em đan.g đi làm, mẹ gọi điện bảo:
“Đan.g có mẻ qua n.gon quá, mẹ gửi luôn 10 cân cua với tôm sú, cá thu, ghẹ ra xem cất rồi ăn dần cho con nó khỏe nhé”
“Dạ vân.g mẹ”
Em đan.g hí hửn.g chiều về được ăn cua đã miện.g, nhưn.g vào bếp thấy trốn.g trơn mỗi 2 cái hộp xốp vẫn chưa vứt. Mở tủ thì chỉ thấy ít tôm còn khoản.g 1 cân, với mấy con ghẹ, món.g tay thôi. Em mới hỏi mẹ chồn.g:
“Mẹ ơi, tôm sú với cua biển bà n.goại gửi sán.g nay đâu ạ? Để con hấp ăn tối”
Mặt mẹ chồn.g tỉnh bơ:
“Bán hết rồi con ạ. Mẹ vừa chào hàn.g dưới n.gõ thôi mà các bà thi nhau lấy, chả thấy ai chê đắt cả”
“Ơ mẹ ơi, tôm với cua mẹ con chọn để gửi lên nhà mình ăn, sao mẹ lại bán?”
“Đắt đỏ thế ăn phí của giời ra à? Mấy triệu bạc đấy, nhà này chưa từn.g ăn hoan.g thế bao giờ. Mẹ cầm từn.g này đi chợ mấy tuần liền đấy.”
Em á khẩu luôn, đún.g là khôn.g còn gì để nói với mẹ chồn.g nữa, chuối thật sự. Đồ mẹ em gửi lên cho con gái tẩm bổ mà bà cũn.g bán lấy tiền đút túi được, có đưa cho em đồn.g nào đâu, khôn.g còn gì để tả nữa.
Theo: vivu247.net
Facebook Comment