GáI à! Chị NHƯỜNG chồng chị cho em đó!

Tôi và chồn.g quen biết n.hau khi còn n.gồi trên giản.g đườn.g Đại học. Hồi mới yêu n.hau, chún.g tôi yêu mãn.h liệt đến nỗi mà tôi tin rằn.g chún.g tôi chín.h là một nửa địn.h mện.h của n.hau và mãi mãi khôn.g bao giờ chia xa. An.h yêu thươn.g và chiều chuộn.g tôi hết mực. n.hiều khi an.h còn bỏ mặc cả bản thân mìn.h vì lo cho tôi. Và với tìn.h yêu to lớn của an.h, tôi tin rằn.g an.h sẽ mãi là của mìn.h.



Yêu n.hau 2 năm, chún.g tôi tiến tới hôn n.hân. Tôi cố gắn.g trở thàn.h 1 n.gười vợ tốt n.hất có thể. Tôi chăm chỉ học nấu các món ăn mới, dàn.h cho an.h n.hữn.g lời n.gọt n.gào khiến an.h vui, chăm lo cho hai gia đìn.h nội n.goại. Đươn.g n.hiên, cũn.g có lúc tôi giận hờn vu vơ để an.h phải quan tâm cau mày chú ý. Cũn.g có lúc vợ chồn.g tran.h luận cãi n.hau đến khi cả hai mặt đỏ bừn.g bừn.g và hò hét đòi li dị (n.hưn.g chỉ dọa miện.g thôi chứ tron.g lòn.g chả ai dám) để rồi an.h lại xin lỗi với cái bộ dạn.g buồn thiu, nịn.h nọt rồi ôm tôi vào lòn.g.

Tôi có thể cố gắn.g hết sức để làm n.gười vợ tốt, chỉ xin an.h một điều đó là sự chun.g thủy. Đối với tôi, chuyện phản bội, tôi rất sợ. Có lẽ tôi đã bị ám ản.h vì chuyện của gia đìn.h. Bố tôi có mối quan hệ n.goài luồn.g, mẹ tôi diễn cản.h chồn.g chun.g và chăm lo cho tôi n.hưn.g khôn.g biết rằn.g từ hồi nào tron.g tâm lý tôi đã căm ghét n.gười cha giả dối. Mặc dù ôn.g rất tốt và có trách n.hiệm n.hưn.g sao tôi cứ thấy giả tạo ghê gớm và sợ sau này lấy phải một n.gười n.goại tìn.h n.hư vậy. Thậm chí, đêm tôi còn hay mơ rằn.g mẹ tôi mất, bố tôi n.gan.g n.hiên dẫn bồ về n.hà làm vợ mặc cho án.h mắt căm hờn của tôi. Và tôi khóc tron.g mơ…

Khi ở bên n.hau, tôi hay thỏ thẻ với an.h rằn.g:

– Chồn.g yêu ơi, sau này an.h mà có n.gười khác, an.h phải nói thật với em. Em sẽ cạn.h tran.h côn.g bằn.g. Nếu an.h mà lừa dối em, em sẽ xa an.h mãi mãi.

– Em n.ghĩ an.h là ai mà n.hư thế! Phục vụ vợ khôn.g hết thì làm sao có thời gian yêu n.gười khác.

Cuộc sốn.g vợ chồn.g của chún.g tôi tốt đẹp. Đươn.g n.hiên cũn.g có lúc n.hàm chán n.hưn.g tôi luôn tự n.hủ rằn.g phải biết trân trọn.g n.hữn.g gì mìn.h đan.g có và càn.g yêu thươn.g chồn.g hơn. Thế n.hưn.g, cuộc sốn.g khôn.g thể trán.h được cám dỗ và dục vọn.g. Để rồi chìm đắm tron.g đó, đến khi quay đầu n.hìn lại thì hạn.h phúc đã vỡ nát tron.g lòn.g bàn tay.

Đến n.gày tôi biết mìn.h có thai, tôi hạn.h phúc vô cùn.g vì được làm mẹ, an.h cũn.g vậy. Tôi n.ghĩ rằn.g tôi đã dàn.h n.hiều thời gian cho an.h ấy rồi, giờ tôi phải dàn.h sự lo lắn.g cho đứa con đầu tiên – kết tin.h tìn.h yêu của hai đứa. Tôi chịu khó đọc sách và tìm hiểu về hướn.g dẫn làm mẹ, hỏi han kin.h n.ghiệm mọi n.gười, cố gắn.g ăn uốn.g tẩm bổ và thậm chí dàn.h hàn.g giờ n.ghe n.hạc mozar để mon.g con tôi sin.h ra được khỏe mạn.h. Tôi đã khôn.g n.hận ra rằn.g án.h mắt an.h đã xuất hiện sự khó chịu.

Đến thán.g thứ ba, an.h căn.g thẳn.g về áp lực côn.g việc và n.hu cầu sin.h lý, còn tôi căn.g thẳn.g về việc bầu bí, man.g thai. An.h giận dỗi vì tôi khôn.g còn quan tâm an.h nữa mà chỉ lo lắn.g đến đứa con tron.g bụn.g. Còn tôi chợt thấy an.h trẻ con và ích kỷ. Thấy vợ bầu bí khôn.g thươn.g xót mà chỉ đòi được thỏa mãn cảm xúc của bản thân. Chún.g tôi cãi n.hau để xả stress của mìn.h.

Đến thán.g thứ tư, an.h nói rằn.g sẽ đi côn.g tác dài hạn vài thán.g. Tôi cảm thấy hụt hẫn.g vì mon.g chồn.g sẽ ở bên cạn.h độn.g viên và giúp đỡ mìn.h tron.g n.hữn.g n.gày thán.g quan trọn.g. Tôi cũn.g khôn.g dám nói với bố mẹ rằn.g an.h đi côn.g tác bỏ mặc vợ con, sợ bố mẹ trách mắn.g an.h ấy rồi lại phiền phức thêm. n.hiều lần bố mẹ n.gỏ ý đến thăm nom n.hưn.g tôi kiếm cớ từ chối vì sợ bị phát hiện rằn.g chồn.g khôn.g chăm lo cho vợ…

Thán.g thứ chín, tôi sin.h non trước vài n.gày. Mẹ tôi gọi điện cho an.h ấy. Khi tôi sin.h xon.g thì an.h đến nơi, mồ hôi n.hễ n.hại…

– Đây an.h vào bế con của mìn.h đi!

– Con của tôi đây sao?

An.h n.hìn con âu yếm, an.h run rẩy nân.g đứa bé n.hư sợ làm nó đau. Sau đó an.h ôm con vào lòn.g và bật khóc n.gon làn.h n.hư một đứa trẻ. Mọi n.gười cười ầm lên, vỗ vai chúc mừn.g ôn.g bố trẻ. Còn tôi thì nước mắt chảy dài vì hạn.h phúc. Trôn.g mặt hai bố con đỏ ửn.g giốn.g hệt n.hau. Và bao giận hờn, oán trách chợt tan đi theo n.hữn.g giọt nước mắt ấy. An.h lại gần ôm tôi và khóc to hơn:

– Huhu… Vợ ơi! An.h xin lỗi, an.h đến trễ! Cảm ơn em, an.h làm cha rồi…

– An.h làm gì vậy? Đàn ôn.g con trai ai lại khóc! Đún.g là ôn.g chồn.g trẻ con mà!

Thời gian sau đó là chuỗi n.gày n.gọt n.gào và hạn.h phúc. An.h quan tâm và chăm sóc mẹ con tôi n.hư để bù đắp lỗi lầm trước đây. Tôi lại trở về làm một n.gười vợ n.gọt n.gào. Còn an.h trở thàn.h n.gười cha mẫu mực. Gia đìn.h luôn đầy ắp tiến.g cười. n.hưn.g chẳn.g hiểu sao, từ khi chồn.g về tôi có cảm giác an.h có gì đó rất lạ. Là một n.gười phụ nữ n.hạy cảm, tôi để ý thấy nỗi ưu tư tron.g mắt an.h, nụ cười đôi lúc gượn.g gạo của an.h.Một hôm, an.h nói với tôi:


– Giờ n.hà mìn.h có thêm cu Bo rồi. Vợ chồn.g mìn.h phải cố gắn.g lo cho tươn.g lai con cái sau này nữa. An.h lại là trụ cột tron.g n.hà, an.h khôn.g thể để em và con khổ được. Sắp tới an.h sẽ tăn.g thêm giờ làm, sẽ về muộn hơn và đi n.hiều hơn. Mặc dù kiếm được n.hiều tiền hơn n.hưn.g khôn.g có n.hiều thời gian dàn.h cho em và con, em có giận an.h khôn.g?

n.ghe xon.g, tôi rất cảm độn.g vì chồn.g lo n.ghĩ cho gia đìn.h. Nũn.g nịu dụi đầu vào lòn.g an.h, tôi đồn.g ý và bảo an.h đừn.g lo, tôi sẽ chăm con thật khỏe mạn.h. Cho đến khi tôi n.ghe rằn.g mọi n.gười nói an.h đan.g qua lại với một cô gái, tôi shock. Tôi lén kiểm tra điện thoại của an.h thì thấy rằn.g bao giờ hộp thoại cũn.g được xóa sạch. Thực sự, điều tôi lo sợ n.hất dườn.g n.hư đã xảy ra. Tôi chờ đợi một lời giải thích, một lời thú n.hận, tôi chờ an.h ấy quay đầu lại về phía mìn.h. n.hưn.g khôn.g, an.h vẫn bìn.h thườn.g, vẫn tỏ thái độ n.gọt n.gào giả tạo khi tron.g lòn.g tôi đan.g khóc thét.

Khôn.g thể chờ đợi hơn nữa, tôi thuê thám tử điều tra về cô gái đó. Cô gái đó trẻ hơn chồn.g tôi 7 tuổi. Đan.g ở trọ một mìn.h và đan.g học Đại học. n.hìn có duyên và khá n.goan hiền. Tôi lặn.g im và thơ thẩn n.hư n.gười mất hồn. Tôi muốn gào thét, muốn cấu xé an.h, muốn chửi an.h, muốn làm loạn cả gia đìn.h lên, muốn đến gặp con “hồ ly tin.h” kia vì đã giàn.h giật hạn.h phúc của tôi. n.hưn.g tôi cố kiềm lòn.g lại, đầu óc cố gắn.g tỉn.h táo để n.ghĩ xem mìn.h nên làm gì.

Khôn.g thể đợi lời thú n.hận của an.h được nữa, tôi n.hắn tin gặp cô gái đi uốn.g cafê. Cô ta n.gay lập tức điện cho chồn.g tôi bảo rằn.g tôi đã biết và hẹn cô ta, giờ cô ấy khôn.g biết phải làm gì. An.h đan.g làm lập tức phón.g xe về n.hà, quỳ xuốn.g trước mặt tôi và thú n.hận tất cả. An.h nói:

– An.h xin em, hãy tha thứ cho an.h! Tron.g thời gian em man.g thai, an.h khôn.g được quan tâm và yêu thươn.g nên cảm thấy hụt hẫn.g. An.h chỉ tìm đến cô gái đó n.hư một trò giải trí, thỏa mãn n.hu cầu, để khỏa lấp trốn.g vắn.g chứ thực ra an.h chỉ yêu mẹ con em. Cũn.g là do cô gái đó mê hoặc an.h.

Chẳn.g hiểu sao khi n.ghe n.hữn.g lời này tôi đã khôn.g còn cảm thấy đau đớn. có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý sẵn và đã đau đớn quá n.hiều rồi. Tôi im lặn.g để an.h nói, ghi âm n.hữn.g lời đó vào điện thoại. Sau đó, tôi lạn.h lùn.g thay quần áo để đến chỗ hẹn. Trước khi đi, tôi bìn.h tĩn.h nói với an.h:

– Em biết con n.gười ai cũn.g có lúc lầm lỗi. Em n.ghĩ giờ là lúc để chún.g ta giải quyết chuyện này. Em sẽ gặp cô ấy để giải quyết. Có gì em sẽ gọi an.h đến sau. Còn nếu an.h n.găn cô ấy khôn.g đến thì em n.gay lặp tức chún.g ta ly hôn.
Chồn.g tôi cúi đầu im lặn.g, khi thấy tôi bước ra khỏi cửa, án.h mắt an.h n.hìn tôi đau đáu lẫn lo âu. Tôi khôn.g biết là an.h đan.g lo cho tôi hay lo cho cô gái ấy?

Khi cô gái đó đến quán cafe thì tôi đã n.gồi đợi ở đó. Cô ta xin.h xắn, trôn.g có học thức. Cô ta bước vào vẻ tự tin n.hưn.g vẫn khôn.g giấu được nét hoan.g man.g tron.g án.h mắt. Sau khi cô ấy n.gồi xuốn.g đối diện, tôi cố gắn.g kìm lòn.g lại khỏi n.hữn.g căm hận, n.hẹ n.hàn.g nói:

– Chào em. Chị biết em và chồn.g chị đan.g quan hệ với n.hau. Mọi n.gười nói với chị khá n.hiều n.hưn.g chị muốn n.ghe câu chuyện từ chín.h em. Chị đến đây khôn.g phải là để đán.h ghen hay oán trách em gì cả. Chị chỉ muốn chún.g ta n.gồi n.hìn n.hận vấn đề để giải quyết mọi việc cho ổn thỏa!

Cô ấy có vẻ n.gạc n.hiên vì thái độ của tôi.

– Em xin lỗi chị vì đã làm chuyện sai trái này n.hưn.g an.h ấy đã nói với em rằn.g chị và an.h ấy đã hết tìn.h cảm với n.hau. Chín.h em là n.gười luôn bên cạn.h an ủi an.h ấy n.hữn.g lúc an.h ấy cần. Chín.h chị đã đẩy an.h ấy dần rời xa mìn.h và trượt về phía em. An.h ấy quay về với chị chỉ vì muốn làm tròn trách n.hiệm với con trai thôi. Em xin chị hãy buôn.g tha cho an.h ấy…

– Em đan.g cầu xin một n.gười vợ bỏ chồn.g mìn.h sao? Em biết mìn.h đan.g nói gì khôn.g?

– Em biết làm vậy là khôn.g đún.g n.hưn.g chị ơi an.h ấy đã hết tìn.h cảm với chị rồi, n.gười an.h ấy yêu là em.

– Em có chắc n.gười an.h ấy yêu là em khôn.g?

– Vân.g an.h ấy đã nói với em n.hư vậy!

– Ok! Vậy thì chi cho em n.ghe cái này n.hé!

Tôi bật phần ghi âm mà an.h đã thú n.hận sán.g nay cho cô ta n.ghe. Cô ta có vẻ thất vọn.g n.hưn.g dườn.g n.hư vẫn chưa dám tin rằn.g chồn.g tôi đã nói n.hữn.g lời đó. Tôi n.hẹ n.hàn.g bảo:

– Em ạ, đàn ôn.g thườn.g rất tham lam, họ cũn.g rất giả tạo. Ở với em, họ có thể đổ lỗi cho chị n.hưn.g về n.hà với chị, họ vẫn bảo chẳn.g coi em ra gì. Vậy em n.ghĩ rằn.g an.h ấy yêu em thật lòn.g hay khôn.g? Em n.ghĩ rằn.g em xứn.g đán.g với an.h ấy hơn chị? Bây giờ chị sẽ gọi an.h ấy đến đây để chún.g ta cùn.g giải quyết chuyện này.

Tôi gọi điện cho chồn.g tôi đến. Khi đến nơi, tôi hỏi an.h:

– An.h ạ, giờ em cũn.g đã biết hết chuyện rồi. Nếu n.hư an.h khôn.g còn tìn.h cảm với em nữa, chún.g ta sẽ li dị. An.h tìm được n.gười tốt hơn thì hãy cưới họ. Em cũn.g chưa bao giờ đem con ra để trói buộc trách n.hiệm của an.h cả. Em n.ghĩ thà li dị còn hơn để con biết cha nó là n.gười giả dối.

– An.h xin em, an.h sai rồi, an.h chỉ có em là vợ thôi, nếu em có bỏ an.h thì an.h cũn.g khôn.g đến với cô ta!

– An.h! An.h đan.g nói gì vậy? Rõ ràn.g lúc trước an.h nói sẽ cưới em mà? Tại sao hả? An.h nói đi…

– Cô im đi, lúc đấy chỉ là tôi mê muội. Tôi chỉ đến với cô vì buồn chán mà thôi!

– Thì ra bộ mặt thật của an.h là đây, tôi khôn.g n.gờ mìn.h lại yêu an.h n.hư vậy!

Hai con n.gười trước mặt tôi lúc đó trôn.g thật tội n.ghiệp – một thì thất vọn.g, bẽ bàn.g, một thì tủi hổ, sợ hãi-giốn.g y hệt tôi n.hữn.g n.gày vừa qua. Còn bây giờ có lẽ cảm xúc của tôi đã chai mòn rồi.

– Hai n.gười có gì thì cứ từ từ nói chuyện với n.hau! n.hưn.g chị có vài lời cuối muốn nói với em. Em ạ! Đán.g lẽ chị đã rất căm hận em, chị có thể đán.h ghen em, có thể sỉ n.hục em, có thể đến trườn.g làm loạn để em bẽ mặt vì chị rất yêu chồn.g, khôn.g muốn mất chồn.g. n.hưn.g chị đã khôn.g làm thế, vì chị thươn.g em cũn.g là phận đàn bà n.hư chị, chẳn.g qua cũn.g bị chồn.g chị dỗ n.gọt. Còn em thì sao? Cùn.g là phận đàn bà với n.hau, vì tìn.h yêu mà em sẵn sàn.g giàn.h giật hạn.h phúc của n.gười khác. Vì em mà một n.gười phụ nữ khác bị tổn thươn.g, vì em mà con chị mất bố. n.goài tìn.h yêu, con n.gười còn sốn.g vì đạo đức nữa em ạ. Kết quả là gì? Em tưởn.g là em thắn.g chị n.hưn.g chẳn.g qua cũn.g chỉ giàn.h được một kẻ lừa dối thôi. Mà em cũn.g khôn.g cần phải giàn.h nữa, chị n.hườn.g chồn.g cho em đấy. Một n.gười n.hư thế thì khôn.g xứn.g đán.g để chị hy sin.h bao năm qua. Chị thấy hai n.gười rất hợp với n.hau! Nồi nào úp vun.g đó em ạ!
Nói xon.g tôi đứn.g dậy bước đi đầy kiêu hãn.h. Đâu ai biết rằn.g, sự kiêu hãn.h ấy chín.h là vỏ bọc cho một trái tim đã vụn vỡ yêu thươn.g và đan.g gào lên khúc ca đứt đoạn. Đến khi đã đi xa, đã khuất bón.g 2 con n.gười tồi tệ ấy, tôi mới khụy gối ôm mặt khóc nức nở, ừ thì khóc, là nước mắt của niềm tin tan tàn.h n.hư bọt biển.

Mặc cho mọi n.gười khuyên giải, mặc cho chồn.g van xin quay lại, tôi chín.h thức li dị và ra ở riên.g cùn.g con trai. n.hiều n.gười khuyên tôi nên tha thứ cho chồn.g và vì con mà tiếp tục cuộc sốn.g gia đìn.h. n.hưn.g tôi từ chối. Tron.g chuyện này tôi trách n.hất là chồn.g tôi. Tôi n.hớ mìn.h đã đọc ở một cuốn sách nào đó rằn.g: Phụ nữ khi trải qua n.hiều đổ vỡ cuộc tìn.h, họ sẽ n.hận ra rằn.g phụ nữ khôn.g n.hất thiết phải phụ thuộc vào đàn ôn.g để sốn.g. Hạn.h phúc là do chín.h mìn.h tạo ra. Và tôi n.ghĩ bây giờ tôi phải một mìn.h bước tiếp. Tôi chọn cho mìn.h một cách than.h thản n.hất là rời xa n.gôi n.hà cũ để bắt đầu cuộc sốn.g mới. Dù khó khăn hơn, n.hưn.g tôi tin tôi khôn.g làm gì phụ lòn.g n.gười thì sau này tôi sẽ được hạn.h phúc.

Rồi tìn.h yêu mới đến với tôi khi con trai tôi được 4 tuổi. Một n.gười đàn ôn.g cũn.g bị phụ tìn.h. An.h yêu con trai tôi n.hư chín.h con đẻ mìn.h. Điều đó khiến tôi cảm độn.g. n.gày tôi làm đám cưới, chồn.g cũ của tôi khôn.g biết n.ghe ai nói mà phón.g xe đến, tôi khôn.g biết an.h muốn đến đám cưới của tôi để làm gì n.hưn.g tron.g chín.h lúc lao đi ấy, an.h bị tai nạn giao thôn.g rồi mất. Còn cô gái kia n.ghe đâu sau khi bị tôi phan.h phui ở quán cafe cũn.g đã phải đi về quê sốn.g vì n.hục n.hã. Khôn.g biết có phải đây là cái giá phải trả cho kẻ n.goại tìn.h khôn.g? n.hiều lúc tôi thấy nực cười vì sao cuộc đời mìn.h giốn.g n.hư một bộ phim vậy. Cuộc đời cũn.g thật n.gắn n.gủi. Hạn.h phúc đời n.gười mỏn.g man.h đến nỗi có thể vỡ nát tron.g phút chốc. Tôi mon.g các bạn hãy sốn.g thật tốt, hãy trân trọn.g n.hữn.g gì mìn.h có để sau này khôn.g phải hối tiếc về n.hữn.g chuyện đã xảy ra.

n.guồn kho truyen hay
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment