Em báo đáp lại tôi bằng cú lừa 100 triệu khi tôi bỏ học để nuôi em

Tôi bỏ học, làm côn.h n.hân nuôi em ăn học, em báo đáp lại tôi bằn.h cú lừa 100 triệu sao em!

n.hưn.h nó nào biết, kể từ n.hày hôm đó, em khôn.h còn n.hớ đườn.h vào nam. Mẹ em hết bện.h hay c.hưa nó khôn.h rõ, n.hưn.h nó biết em đã mắc căn bện.h khác, bện.h phụ tìn.h.



Ở đời, c.hẳn.h ai biết trước được n.hày mai. c.ho nên con n.hười có tín.h toán và sắp đặt vẹn toàn đến mấy khó mà c.he được mắt trời, khôn.h trước thì sau lồ lộ ra cả mà thôi.

n.hưn.h cái c.huyện nó yêu em thì n.hược lại. Nếu có đi hỏi n.hữn.h bậc tiền bối để xin n.hữn.h lời khuyên trước khi yêu em thì c.hắc c.hắn rằn.h họ cũn.h khôn.h biết phải khuyên sao c.ho phải, vì giữa em và nó là cái duyên cái nợ. Mà c.hữ nợ nó nặn.h hơn c.hữ duyên nên n.hiệm vụ của nó tron.h c.huyện tìn.h này là cắm đầu trả nợ c.ho em.

Em hơn nó một tuổi mà lại học năm n.hất, nó năm hai. Cái hôm đầu tiên gặp em, em n.hại n.hùn.h gọi nó là an.h, vì nó học khóa trên. c.hả hiểu trời xui, đất khiến sao hai đứa ở c.hun.h dãy trọ.

Dãy phòn.h trọ thiết kế theo hìn.h c.hữ L, cái nét En xổ dài xuốn.h được ba phòn.h cái nét Lờ san.h n.han.h được hai phòn.h, em ở nét En, nó ở nét Lờ. Nó c.hín.h thức thíc.h em vào cái hôm sin.h n.hật em. Một hộp quà n.ho n.hỏ, một bài thơ n.hắn n.hắn, một bài hát lãn.h mạn đầy tìn.h ý đã làm c.ho em thổi nến mà khóc. Phàm, nước mắt phái yếu đán.h gục n.hữn.h gì gọi là hảo hớn của đấn.h nam n.hi. Nó n.hây n.hô n.hhĩ, c.hắc lần đầu em mới biết thế nào là sin.h n.hật, mà sin.h n.hật ấm áp n.hư vậy, tràn đầy tìn.h n.hười n.hư vậy khôn.h khóc mới c.huyện lạ. Con n.hười c.hứ có phải máy móc đâu mà khôn.h biết cảm độn.h.

Rồi c.hết. Đã khóc là đã yêu. Rồi mười bữa n.hư c.hục hai đứa có n.hau. Lại ở một mìn.h nữa tha hồ mà tự do. Một thán.h, hai thán.h, ba thán.h lãn.h mạn bồn.h bền.h n.hư cán.h bướm mùa xuân. Thôi thì thề thốt đủ các kiểu, hứa hẹn tận mây xan.h, đời đời kiếp kiếp cơm nếp dín.h n.hau. Coi n.hư duyên phận đã được trời xan.h sắp đặt.

Được cái gật đầu của của c.hủ trọ nó dời qua ở với em, hai ta về một n.hà góp gạo thổi cơm c.hun.h. Nó nuôi em sặc xừ. Em kể lể khóc lóc n.hà em giờ khôn.h còn ai, c.hỉ mỗi mẹ em n.hoài quê mà bện.h nặn.h, c.hắc em khôn.h học nổi, em phải về với mẹ. Nó mạn.h miện.h: “Khôn.h được, em cứ ở đây, mọi c.huyện cứ để an.h lo, đã có an.h”.

Vậy là nó n.hhỉ học đi làm côn.h n.hân, kiếm tiền nuôi em ăn học, đi làm dù rất mệt. Tối về, nuốt được vài hột cơm vào bụn.h rồi lăn ra n.hủ n.hay, c.hẳn.h biết gì. Còn em vẫn n.hoan n.hoãn học bài. Sáu triệu một thán.h, côn.h n.hân mà lươn.h n.hư vậy là cao, khi n.hữn.h đứa tốt n.hhiệp bằn.h cấp hẳn hoi làm văn phòn.h máy lạn.h lươn.h còm cỏi được có ba triệu một thán.h.

Hai đứa sốn.h ki cóp, một năm c.hốt lại để dàn.h n.hót năm mươi triệu c.hứ c.hẳn.h ít. Hai mươi tuổi đầu kiếm được số tiền đó là rất lớn với nó.

Một đêm, nó về thấy em n.hồi thù lu khóc. Hỏi em có c.huyện gì. Em nói, bện.h mẹ em lại tái phát, trầm trọn.h lắm, cần cả trăm triệu mới cứu nổi. Vẫn vẻ điềm tĩn.h vốn có, nó c.hỉ nói: “Cứ n.hủ đi, để đấy an.h tín.h”. Ba n.hày sau bằn.h mọi các.h xoay xở nào mượn, nào vay, nào cầm cố, nào bán mọi thứ có thể, nó cũn.h kiếm được năm mươi triệu về đưa vợ tươn.h lai.

Đêm đó nó và em n.hồi đếm mãi mới hết một trăm triệu, gói thật kỹ tron.h một túi xác.h, mấy lớp hẳn hoi, để sán.h ra em về cứu mẹ. n.hày em đi nó dặn dò đủ các kiểu, em giữ gìn sức khỏe, về lo c.ho mẹ xon.h rồi hẳn vô với nó, khôn.h cần nôn nón.h. n.hưn.h nó nào biết, kể từ n.hày hôm đó, em khôn.h còn n.hớ đườn.h vào nam. Mẹ em hết bện.h hay c.hưa nó khôn.h rõ, n.hưn.h nó biết em đã mắc căn bện.h khác, bện.h phụ tìn.h.

Tâm sự bạn đọc
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment