Mẹ vợ bỏ việc lên chăm cháu cả năm trời mà chồng còn chê “Vô dụng”

 Mẹ em n.ghe thấy thế tủi thân đi vào phòn.g khóc, với mẹ vợ mà anh dám nói thế. Đến nước này thì em khôn.g nhịn được nữa.

Cưới nhau xon.g thì hai vợ chồn.g định ổn định côn.g việc, cuộc sốn.g xon.g thì mới sinh con. Dù sao thì nhà cửa cũn.g còn chưa mua được, vẫn phải đi ở nhà thuê. Ấy thế mà đùn.g một cái lại bị lỡ kế hoạch. Thôi thì con cái là lộc trời cho, vợ chồn.g có khó khăn thì cùn.g nhau cố gắn.g. Thế nhưn.g bản thân tôi là thế, tron.g khi chồn.g tôi thì cứ hậm hực:

– Tiền còn chưa có đã nhảy cẫn.g lên đẻ đái. Rồi đẻ ra ai chăm. Bà nội thì đan.g mệt như thế.

– Khôn.g ai bắt mẹ anh phải chăm đâu, tôi cũn.g có mẹ cơ mà.

Mới cưới xin mà đã cãi vã thế này cũn.g khiến em mệt mỏi khó chịu lắm. Chồn.g đã khôn.g thôn.g cảm thì thôi lại còn hoạnh họe đủ điều. Giờ thì chỉ có nhịn thôi chứ làm được gì được nữa. Anh cứ làm như em cố tình để mọi chuyện rối lên vậy. Nhà n.gười ta cũn.g đi ở thuê vẫn nuôi được mấy đứa con đấy thôi. 

Thế rồi gần cuối thán.g sinh thì em gọi mẹ em lên. Mẹ em ở nhà cũn.g đan.g đi làm bình thườn.g, thì bà cũn.g vẫn còn sức khỏe nên làm đầu bếp nấu ăn cho một trườn.g mầm non, lươn.g thán.g cũn.g được 5 triệu. Lúc gọi mẹ lên em cũn.g đắn đo lắm. Mẹ lên chăm cháu giúp, mình lại chẳn.g có điều kiện mà biếu bà cái gì, nhà thì ở thuê chật chội. Thế nhưn.g mẹ em lại thươn.g con, thươn.g cháu mà bảo:

– Tiền rồi kiếm sau chứ con cháu với mẹ vẫn cứ là nhất.

Em cũn.g nói với chồn.g chuyện này bởi cái tính của chồn.g em hay xét nét, đây lại còn là mẹ vợ chứ khôn.g phải mẹ anh:

– Mẹ lên chăm con giúp mình, đỡ đần vợ chồn.g mình, anh xem đối xử tốt với mẹ một chút, đừn.g làm mẹ buồn.

– Biết rồi, khôn.g phải dạy. Cô làm như có mình cô biết n.ghĩ đấy.

Chồn.g nói thế em cũn.g chỉ mon.g anh được thế. Ai dè mẹ em ở đó gần một năm trời, cơm bưn.g nước rót, giặt giũ, dọn dẹp, bỉm tã cho cháu n.goại mà chồn.g em khôn.g lần nào được một câu cảm ơn. Đã thế thi thoản.g em mua cái gì đó biếu mẹ là y như rằn.g anh khó chịu mà bảo:

Thấy mẹ tái mặt vì sợ, em độn.g viên khôn.g sao thì chồn.g em gào lên (Ảnh minh họa)

– Tiền đã khôn.g có, lại còn vẽ vời.

– Anh nói bé thôi. Cái gì mà vẽ vời, mẹ giúp bao nhiêu việc, mua biếu mẹ cái áo, cái quần thì nó đắn.g à.

– Đấy là bà tự n.guyện làm chứ ai bắt bà làm.

– Tốt nhất anh hãy n.gậm cái miện.g lại đi. Đừn.g có để mọi chuyện đi quá xa.

Em và chồn.g càn.g lúc càn.g mâu thuẫn với nhau. Hình như mẹ em biết chuyện, em thấy bà buồn. Chính bản thân em cũn.g cảm thấy có lỗi vì để mẹ phải suy n.ghĩ. Thật ra mẹ em cũn.g muốn về quê lâu rồi nhưn.g là sợ em khổ. 

Thế mà cũn.g tròn 1 năm mẹ em ở trên này. Con em được 1 tuổi rồi, em cũn.g tính gửi nó đi nhà trẻ để mẹ em về quê n.ghỉ n.gơi với lại việc dưới quê. Chồn.g em n.ghe xon.g cũn.g chẳn.g thèm nói gì. Thế nào mà trước cái hôm bà về, chắc mải xếp đồ khiến cho thằn.g cháu chập chữn.g bò n.gã nhào từ trên ghế xuốn.g sàn nhà, mà khôn.g sao, chỉ bị tím trán một chút vì ghế cũn.g rất thấp. Bà xót cháu, dỗ dành liên tục. Thấy mẹ tái mặt vì sợ, em độn.g viên khôn.g sao thì chồn.g em gào lên:

– Đún.g là già rồi vô dụn.g.

Mẹ em n.ghe thấy thế tủi thân đi vào phòn.g khóc, với mẹ vợ mà anh dám nói thế. Đến nước này thì em khôn.g nhịn được nữa. Em chỉ thẳn.g tay vào mặt chồn.g:

– Anh vừa phải thôi. Nhà anh khôn.g có trách nhiệm, mẹ tôi lên chăm anh khôn.g được một câu tư tế lại còn thái độ. 

– Cô ý kiến gì, tôi nói khôn.g đún.g hay sao?

– Khôn.g ở được với nhau thì giải tán.

Chồn.g em im bặt sau câu ấy của em. Em đưa mẹ về quê, nhìn mẹ mà thươn.g mẹ quá. Nếu chồn.g em khôn.g xin lỗi mẹ, nhất định em sẽ ly hôn với anh.    

Nguồn:  webtintuc

Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment