Ảnh Minh Họa
Vợ chồn.g em vẫn bàn bạc từ trước là khi nào mẹ chồn.g xuốn.g thì mỗi thán.g em sẽ gửi bà 3 triệu, gửi về cho bố chồn.g ở quê 3 triệu nữa để ôn.g ăn uốn.g, sinh hoạt hàn.g n.gày. Thán.g đầu tiên, em đưa tiền nhưn.g mẹ chồn.g khôn.g nhận, bà bảo: “Đi chăm cháu mà lại lấy tiền của con thì khác gì làm thuê cho n.gười n.goài. Hơn nữa mẹ ở đây cũn.g có tiêu gì đến tiền, ăn uốn.g các con đã lo hết rồi. Thôi, gửi về cho bố mày là được rồi, ôn.g ấy ở nhà một mình, sợ tiếc tiền khôn.g ăn lại sinh bệnh”.
Thấy mẹ nói thế, chồn.g bảo tôi cất tiền đi. Từ đó, tôi cũn.g vô tư n.ghĩ như vậy khôn.g sao. Cho đến trưa hôm qua, tôi vô tình n.ghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa mẹ chồn.g và con gái bà.
Trưa, em nhờ mẹ chồn.g trôn.g cháu để man.g ít đồ về bên n.goại nhờ bà đi làm lễ đầu năm cho cả nhà giúp, vì năm nay em mới sinh nên khôn.g đi được. Ra đến đầu n.gõ, em sờ điện thoại để gọi hỏi mẹ xem có còn thiếu gì khôn.g để mua luôn thì mới biết để quên máy ở nhà.
Quay xe về lấy điện thoại, n.ghĩ mẹ chồn.g đan.g ru cháu n.gủ nên em đi nhẹ hết sức có thể. Cửa phòn.g hé, con em thì n.gủ rồi, em thấy mẹ chồn.g n.gồi quay lưn.g ra cửa và đan.g nói chuyện điện thoại, mở loa n.goài. Lẽ ra em cũn.g khôn.g n.ghe đâu, nhưn.g giọn.g nói và câu chuyện ấy khiến em tò mò. Ở đầu dây bên kia là giọn.g san.g sản.g của em chồn.g hỏi:
“Mẹ ở đấy ôn.g bà ấy có cho ăn uốn.g tử tế khôn.g? Bà Hoa đối xử với mẹ thế nào? Khôn.g phải là coi như n.gười ở chứ. Con chúa ghét cái kiểu mấy bà dâu phố coi thườn.g mẹ chồn.g quê, bà ấy mà lệch lạc thì mẹ cứ bảo con”.
“Con này, đừn.g nói thế nhỡ đến tai chị dâu mày lại khôn.g hay. Chị dâu mày n.goan, biết cư xử lắm, hôm trước nó còn chủ động đưa tiền cho mẹ nhưn.g mẹ khôn.g lấy”.
“Sao mẹ khôn.g lấy, mẹ dại thế? Thế bà ấy đưa bao nhiêu tiền?”.
“3 triệu, cho bố mày 3 triệu, đi chăm con cháu mình mà nhận tiền thì ra thể thốn.g gì nữa”.
“Mẹ dại thật, bà ấy chủ động đưa còn khôn.g nhận. Con đan.g định bảo mẹ đòi lươn.g ấy chứ. Con cháu nhà mình thì mẹ cũn.g phải bỏ côn.g sức ra chăm, làm gì có miễn phí. Bà ấy đầy tiền, mẹ cứ lấy bằn.g lươn.g ô sin cho con, 6 triệu một thán.g thôi”.
“Con này dở quá, mẹ khôn.g lấy là khôn.g lấy”.
“Bó tay, thời đại này có tiền chưa chắc đã thuê được n.gười giúp việc đâu. Mà mẹ lại sạch sẽ, nhanh nhẹn như thế thì càn.g khó. Mẹ cứ nhận đi”.
“Thôi nhé, cháu nó dậy rồi”.
Nói xon.g mẹ chồn.g em tắt máy vì chắc bà khôn.g muốn đôi co chuyện tiền non.g với con gái nữa. Em cũn.g vội bước ra cửa để mẹ chồn.g khôn.g biết em đã n.ghe được đầu đuôi câu chuyện.
Giờ em lăn tăn quá, khôn.g biết có nên kể chuyện này với chồn.g và trả tiền lươn.g cho mẹ chồn.g khôn.g? Hay là cứ làm n.gơ như khôn.g biết chuyện gì để mặc con em gái chồn.g?
Tâm sự bạn đọc
Facebook Comment