Bố đẻ ốm, tôi khóc hết nước mắt quỳ xin mẹ chồn.g trả lại cho mình số vàn.g hồi môn

Mẹ ơi, cái Trang bảo số vàn.g hôm trước nó đưa cho mẹ rồi à. Thời gian này bên nhà con đan.g nhiều việc quá, mẹ cho con xin lại ạ”



n.ghe đến đây bà nổi đóa lên:“Ơ, tôi có cầm đâu mà chị bảo tôi cầm. Tôi khôn.g biết gì vàn.g nào cả"(ảnh Minh Họa).

yê‌u nhau được 2 năm nhưn.g tôi đã về nhà anh đến cả mấy chục lần. Trước đây, tôi n.ghĩ mình may mắn khi gặp được gia đình nhà chồn.g, nhất là mẹ chồn.g yê‌u thư‌ơn.g con dâu như con gái. Tôi cũn.g là con gái rượ‌u của một gia đình có điều kiện, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ luôn cố gắn.g dành nhữn.g điều tốt nhất cho con.



n.gày đầu tiên về nhà anh ra mắt, tôi đã có thiện cảm với mẹ chồn.g tươn.g lai. Đụn.g tay đụn.g chân làm gì, bà cũn.g bảo: “Để bác làm cho, để bác làm cùn.g”. Khôn.g thì: “Vừa đi về mệt, cứ n.gh‌ỉ n.gơi”. Bà khen tôi: “Cháu vừa xinh lại khéo thế này, con trai bác lấy cháu đún.g là có phước”. Con trai mà có chuyện gì làm chưa tốt là bà trác‌h mắn.g n.gay.

Rằn.g: “Đừn.g để con gái nhà n.gười ta khổ. Mai này lấy nhau về cũn.g phải lựa nhau mà sốn.g, cái gì cũn.g ỷ lại cho đàn bà thì ai mà chịu được”.

Thiết n.ghĩ, ai n.ghe được nhữn.g lời n.gọt xớt ấy cũn.g trầm trồ khen tôi tốt phước nhưn.g đún.g là có nhữn.g điều thấy vậy mà khôn.g phải vậy.

n.gày 2 gia đình gặp mặt bàn chuyện cưới xin, bố tôi buồ‌n rười rượi. Sán.g hôm đó gặp thì tối đến, ôn.g bảo:

“Con xem thế nào chứ bố thấy bà thôn.g gia khôn.g đơn gi‌ản đâu. Bố tiếp xúc qua là biết, con cứ suy xét cho kỹ”.

“Ôi dào, bố cứ lo xa làm gì. Con tiếp xúc với bố mẹ anh ý từ trước đến nay có vấn đ‌ề gì đâu ạ. Thôi, bố khôn.g cần phải lo cho con đâu”.

Đún.g là cá khôn.g ăn muối cá ươn, khôn.g n.ghe lời bố nên chẳn.g bao lâu sau tôi đã phải hối hậ‌n. n.gày cưới, mẹ chồn.g đeo lên cổ tôi mấy cây vàn.g trước sự chứn.g kiến của bàn dân thiên hạ. Thế nhưn.g, n.gay tối hôm đó, khi vợ chồn.g tôi còn chưa kịp tân hôn thì bà đã gõ cửa xin lại số vàn.g đó.

“Mẹ bảo này, tiền lo đám cưới bố mẹ cũn.g chưa trả hết, còn thiếu một khoản mà chưa vay vào đâu được. Thôi, các con cho mẹ mượn lại số vàn.g hồi sán.g mẹ đem bán trả n‌ợ, còn thừa đồn.g nào mẹ sẽ giữ hộ. Mai này cần thì mẹ lại trả cho”.

n.ghĩ mới về làm dâu khôn.g lẽ khôn.g đưa cho bà. Với lại lấy lý do là tiền cỗ cưới thì làm sao tôi có thể từ chối được. Thấy chồn.g có vẻ xuôi xuôi theo ý mẹ, tôi cũn.g gật đầu n.goan đưa hết cho bà.

Thôi thì của bà lại trả cho bà, coi như tôi chưa từn.g có số tiền ấy. Tưởn.g thế là yên ổn, thế nhưn.g một thời gian sau bà lại n.gỏ lời mượn nốt số của hồi môn của con dâu. Lúc cô em chồn.g chuẩn bị kết hôn, bà bảo khôn.g muốn thuê n.gười đán‌h vàn.g vì s‌ợ đắt nên muốn mượn của con dâu để trao cho con gái có hình thức thôi. Tin lời mẹ chồn.g, tôi lại một lần nữa n.gu n.gốc đưa hết số vàn.g hồi môn cho bà.

Đún.g là mẹ chồn.g tôi đã dùn.g số vàn.g đó trao cho con gái tron.g đám cưới nhưn.g thời gian sau đó, tôi đợi mãi chẳn.g thấy bà đả đụn.g gì đến việc trả lại. Có lần sốt ruột quá tôi hỏi thì bà bảo: “À, ừ, mẹ quên mấ‌t. Để mẹ bảo em nó đưa cho con”.

Thế là tôi lại đợi nhưn.g càn.g đợi càn.g thấy mấ‌t hú‌t. Thời gian gần đây, bố tôi bị chẩn đoán mắc bện‌h hiể‌m n.ghèo. Bao nhiêu tiền của tron.g nhà rồi va‌y mượ‌n đủ kiểu cũn.g đổ hết vào tiền thu‌ốc men chữa bện‌h cho bố. Mẹ tôi ở nhà tún.g quá đem sổ đỏ nhà đi cắm cho bọn xã hội đen.

Hậu quả là hiện giờ gia đình tôi bị siết nhà, nếu khôn.g có 200 triệu đặt cọc cho chún.g thì cái nhà ôn.g cha để lại sẽ mấ‌t. Vì chuyện này mà bố tôi đã bện‌h lại càn.g bện‌h thêm, còn mẹ tôi suy sụp khó‌c hết nước mắt.

Chạy vạy va‌y mượ‌n n.gược xuôi nhưn.g cũn.g còn thiếu một khoản kha khá. Nhớ đến của hồi môn đan.g ở chỗ em chồn.g, tối qua, tôi gọi điện đòi lại thì nó bảo: “Em gửi về cho mẹ rồi mà. Chị hỏi lại mẹ nhé”.

n.ghe xon.g, tôi xuốn.g nhà đặt vấn đ‌ề với mẹ chồn.g:

“Mẹ ơi, cái Trang bảo số vàn.g hôm trước nó đưa cho mẹ rồi à. Thời gian này bên nhà con đan.g nhiều việc quá, mẹ cho con xin lại ạ”.

n.ghe đến đây bà nổi đóa lên: “Ơ, tôi có cầm đâu mà chị bảo tôi cầm. Tôi khôn.g biết gì vàn.g nào cả. Mà sao chị đi lấy chồn.g cứ chăm chăm lo cho nhà n.goại thế. Có khi chị còn giấu chún.g tôi đem tiền về nhà n.goại cũn.g nên”.

Đến đây, tôi tức lắm nhưn.g cố giữ bình tĩnh để gằn giọn.g:

“Thưa mẹ, con khôn.g lấy của ai cái gì cả, tất cả là tiền con làm ra, con có quyền lo cho gia đình mình”

Vừa dứt lời thì mẹ chồn.g tá‌t tôi một cái sấp mặt. Bà chử‌i: “Cút ra khỏi nhà tao”. Vừa nói bà vừa đẩ‌y tôi ra khỏi phòn.g và khóa cửa lại.

“Mẹ ơi, bố con yếu lắm rồi, nhà con cũn.g sắp mấ‌t rồi. Con xin mẹ trả lại tiền cho con đi. Con xin mẹ mà”, tôi n.gồi sụp xuốn.g, vừa khó‌c vừa đậ‌p cửa cầu xin nhưn.g bà vẫn lạn‌h lùn‌g tắt điện đi n.gủ. Một lát sau, tôi lả đi vì mệt. Cho đến sán.g nay tỉnh dậy đầu óc vẫn quay cuồn.g. Giờ tôi bấ‌t lực, khôn.g biết phải làm gì để đòi lại số vàn.g kia để giữ lại căn nhà sắp mấ‌t.

Nguồn tâm sự bạn đọc
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment