Vợ đưa ngay cho cô bồ của chồng một sấp tiền kèm 1 tin nhắn mà khiến cô nàng “chạy mất dép” khi biết chồng ngoại tình

Khôn.g hiểu bọn họ nói với n.hau n.hữn.g gì mà chỉ sau nửa tiến.g, cô ả kia mặt xan.h tái xám chạy mất hồn mất vía còn n.gười đàn bà thâm trầm thì một mìn.h ở lại n.hâm n.hi tách trà n.gẫm sự đời.

Khôn.g có từ gì có thể diễn tả chín.h xác tâm trạn.g của Hồn.g lúc này. Cô vừa mới biết n.gười chồn.g hiền làn.h, khù khờ hết lòn.g vì vợ vì con bao năm nay lại đi n.goại tìn.h. Hồn.g đã từn.g tưởn.g tượn.g ra n.hữn.g cám giỗ của xã hội khiến Thịn.h – chồn.g cô thay đổi tiêu cực, duy chỉ có việc an.h phản bội lại tìn.h yêu của Hồn.g là cô chưa bao giờ n.ghĩ tới. Có thể nói Hồn.g đã đặt lòn.g tin quá n.hiều vào Thịn.h để hôm nay, đối diện với sự thật, niềm đau tron.g cô n.hân lên gấp bội.




Khác với n.hữn.g n.gười đàn ôn.g lén lút qua lại với đàn bà khác sau lưn.g vợ, điều khiến Hồn.g sốc vô cùn.g là phản ứn.g của Thịn.h khi an.h biết chuyện mờ ám của an.h đã vỡ lở. Thịn.h cúi mặt, lặn.g thin.h, chịu mọi sự trút giận của vợ. Cái chịu đựn.g n.ghiệt n.gã đến đán.g sợ.

Sau khi Hồn.g đán.h đã thỏa tay mà nỗi đau vẫn chẳn.g thể nào n.guôi bớt, Thịn.h quỳ sụp xuốn.g thú tội: “An.h xin lỗi, an.h khôn.g có ý địn.h lừa dối em. Chỉ là chưa có cơ hội nào để an.h nói rõ. An.h… xin em có thể giải thoát cho an.h được khôn.g? An.h yêu cô ấy thật lòn.g”.

Cái gì thế này? Hồn.g khôn.g tin nổi vào n.hữn.g gì mìn.h vừa được n.ghe. Thịn.h khôn.g sợ mất gia đìn.h, an.h đan.g dùn.g cái sĩ diện vốn cao n.gút của đàn ôn.g mà xin cô cho an.h được tự do sốn.g thật với lòn.g mìn.h. Nỗi đau này ai thấu cho cô đây? Hồn.g khôn.g thể trả lời, nói đún.g hơn cô khôn.g biết đáp gì tron.g lúc này. Quá cay đắn.g, quá tàn n.hẫn!

Mấy n.gày tiếp theo, vợ chồn.g Hồn.g sốn.g với n.hau n.hư hai cái bón.g, lặn.g lẽ và uể oải. Hồn.g quyết tâm tự vực mìn.h dậy, tìm hiểu cô gái quyến rũ, ghê gớm nào lại khiến ôn.g chồn.g “cục đất” của cô lầm đườn.g lạc lối đến mức này.

Sau khi tìm hiểu kĩ càn.g thôn.g tin về tìn.h địch, Hồn.g đề n.ghị một cuộc hẹn. Đươn.g n.hiên là rất lịch sự và chắc chắn khôn.g có cuộc đán.h ghen nào xảy ra cả. Ban đầu cô ả cũn.g hơi đắn đo n.hưn.g khi Hồn.g nói đã hoàn thàn.h xon.g thủ tục ly hôn, cô chỉ muốn gặp n.gười sẽ chăm sóc chồn.g mìn.h sau này để có thể n.hẹ n.hàn.g buôn.g tay mà thôi thì cô ả đồn.g ý.

Giữa quán cafe yên lặn.g nơi n.goại thàn.h thàn.h phố, cuộc đối thoại giữa hai n.gười đàn bà diễn ra rất êm đềm. Chẳn.g biết họ nói với n.hau n.hữn.g gì mà chỉ sau nửa tiến.g, cô ả kia mặt xan.h tái xám chạy mất hồn mất vía còn n.gười đàn bà thâm trầm thì một mìn.h ở lại n.hâm n.hi tách trà n.gẫm sự đời.

Gần đây, Thịn.h có n.hiều biểu hiện bất thườn.g. An.h n.hư hận cả thế giới, mất ăn mất n.gủ, đi làm thì ủ rũ. Hồn.g có hỏi thăm thì Thịn.h chỉ thở dài. Chẳn.g cần nói cô cũn.g biết gã chồn.g tệ bạc của mìn.h đan.g bị thất tìn.h. n.ghĩ cũn.g tội, chồn.g Hồn.g sốn.g tron.g cái “nấm mồ chôn tìn.h yêu” bao năm, cảm xúc bị n.guội lạn.h với vợ, bỗn.g dưn.g gặp được cô sin.h viên trẻ trun.g, tâm hồn bay bổn.g, kí ức than.h xuân lại ùa về. n.gỡ ly hôn với vợ xon.g sẽ được sốn.g lại thuở ban đầu với n.gười tìn.h n.hưn.g ai n.gờ lại bị “đá” khôn.g thươn.g tiếc, Thịn.h khôn.g đau sao cho được.



Hồn.g quay bước, thon.g thả pha tách cafe. n.hớ lại buổi gặp hôm ấy, Hồn.g chả nói gì n.hiều cũn.g khôn.g tra khảo ồn ào, ầm ĩ. Cô đặt trước mặt n.hân tìn.h của chồn.g tờ bện.h án và một phon.g bì tiền kèm lời gửi gắm từ tận đáy lòn.g: “An.h Thịn.h chẳn.g còn sốn.g được bao lâu. Chị phải n.hờ bác sĩ nói dối để an.h ấy có niềm tin. n.hìn an.h Thịn.h gầy gò thế em cũn.g biết đấy. Thôi thì giờ an.h ấy tìm lại tìn.h yêu thật sự với em chị cũn.g mừn.g. Coi n.hư đoạn cuối cuộc đời được sốn.g ý n.ghĩa. Chị sẽ chúc phúc cho hai n.gười và thêm cho em một khoản gọi là… Mon.g em chăm sóc tốt cho an.h ấy. Còn nếu em n.ghĩ cầm số tiền này cao chạy xa bay thì tươn.g lai của em sẽ là con số 0 đấy”.

Cô ả vẫn còn đi học, tín.h tuổi đời còn thua Hồn.g bao xa, hẳn là vì mấy câu ấy cũn.g sợ chết khiếp. Đan.g trẻ trun.g phơi phới, có dở hơi mới đi chăm một gã có vợ lại bện.h tật. Mà tham cầm tiền thì cô ta chẳn.g có gan, thế nên đàn.h “chuồn là thượn.g sách”.

“Sao, an.h thấy cái gọi là tìn.h yêu đích thực của an.h đối xử với an.h thế nào chưa? Tỉn.h mộn.g đi! Mà thôi, giờ tôi chỉ cần an.h đủ tỉn.h táo để ký rõ họ tên an.h vào đây là được rồi”, Hồn.g ném tờ đơn ly hôn về phía Thịn.h. Cô lạn.h lùn.g mặc kệ gã chồn.g tồi liên tục xin lỗi. Cũn.g chưa có ý địn.h bỏ chồn.g n.hưn.g Hồn.g phải dạy cho an.h ta một bài học, để an.h ta n.hận ra đâu mới là thứ cần nân.g niu, trân trọn.g.

Tâm sự Bạn đọc
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment