Khi tôi thấy chồng đưa đơn ly hôn mà mừng rơi nước mắt

Lẽ ra, tôi sẽ được mẹ chồn.g chỉ bảo n.hiều thứ n.hưn.g đổi lại, mẹ an.h luôn mặc địn.h, con dâu là phải biết làm mọi việc và phải hiểu được ý của bố mẹ chồn.g. n.gay cả việc luộc rau khôn.g bao giờ cho muối, mẹ cũn.g khôn.g nói với tôi.

Đứn.g trước lá đơn ly hôn của chồn.g, cũn.g là n.hữn.g giọt nước mắt n.hưn.g đó lại là giọt nước mắt hạn.h phúc.

Tôi bước chân vào n.hà an.h làm dâu, mọi thứ đều mới mẻ.

n.hưn.g khi tôi cho muối vào, lúc ăn, cả n.hà càu n.hàu khó chịu, cả bữa khôn.g n.gừn.g. Lẽ ra, mẹ phải bảo tôi rằn.g ‘n.hà mìn.h khôn.g quen ăn rau cho muối, con chú ý lúc luộc n.hé’, thì có lẽ đã êm đềm. n.hưn.g mẹ mặc địn.h tôi phải biết, phải tìm hiểu sở thích ăn uốn.g của cả n.hà.

Bố chồn.g tôi khôn.g ăn được bún, n.hưn.g có lần tôi lại làm bún lin.h đìn.h. n.hưn.g, nếu thực sự ôn.g khôn.g ăn được thì n.gay từ đầu, lúc tôi nói có ý địn.h làm bữa bún riêu cua, ôn.g phải bảo tôi luôn. n.hưn.g khôn.g, chẳn.g ai nói một lời.

Lúc n.gồi vào bàn ăn, gọi mãi ôn.g khôn.g vào. Vào rồi thì ôn.g bảo ‘khôn.g có cơm à?’ Tôi mới chưn.g hửn.g. Tôi bảo ‘con mua n.hiều bún nên hôm nay con khôn.g nấu cơm đâu ạ’. Ôn.g trừn.g mắt n.hìn tôi ‘cô địn.h để bố chồn.g chết đói à? Cô khôn.g biết là tôi khôn.g ăn được bún sao’.

Ản.h min.h họa

Nói xon.g câu đó, tôi chết khiếp. Chưa bao giờ tôi thấy khôn.g khí lại căn.g thẳn.g n.hư vậy. Tôi chán nản, suốt n.gày hôm đó kể lể với chồn.g n.hưn.g khôn.g được một câu thôn.g cảm. An.h còn bảo ‘em khôn.g biết thì phải hỏi an.h, sao cứ tự ý đi làm vậy’. Trời, tôi nào có biết mà hỏi. Khôn.g lẽ lại phải hỏi, n.hà mìn.h có ai khôn.g ăn được bún khôn.g hả an.h à?

Chồn.g, từ n.gày cưới, an.h chưa bao giờ cho tôi một lời n.gọt n.gào.

Lúc nào an.h cũn.g tỏ vẻ cau có, khó chịu với tôi. An.h luôn đổ thêm dầu vào lửa lúc tôi đôi co với mẹ chồn.g.

Có lần an.h tát tôi trước mặt mẹ an.h với lý do, khôn.g được cãi mẹ, n.hất là cãi trước mặt chồn.g, vì n.hư thế sẽ làm an.h phải khó xử. Và khôn.g cần biết tôi sai hay đún.g, lúc có cả hai n.gười, an.h sẽ khôn.g bao giờ bên.h tôi, chỉ bên.h mẹ mìn.h. Có lúc mẹ an.h sai ràn.h ràn.h, cũn.g khôn.g nói gì mà quay ra mắn.g chửi tôi.


Ản.h min.h họa

Khôn.g n.gờ n.gười đàn ôn.g tôi yêu lại là n.gười n.hu n.hược đến vậy. Mẹ an.h nói tôi khôn.g được về quê thì an.h cũn.g khôn.g dám về dù đã hứa hẹn với tôi rồi.  Mẹ bảo khôn.g đi du lịch thì dù có đặt vé máy bay rồi an.h cũn.g hủy. Tôi cám cản.h.

Có lần, mẹ tôi ốm nặn.g, tôi bảo con phải về quê n.gay thì mẹ chồn.g càu n.hàu ‘về gì mà về, ốm chứ có chết đâu mà phải cuốn.g lên vậy’. Chồn.g đứn.g n.gay đó, khôn.g nói câu nào, còn tôi thì căm hận. Khôn.g lẽ đợi tới lúc mẹ tôi chết thì mới về sao.

Tôi giận mẹ chồn.g 5 thì giận chồn.g 10. Câu nói quá vô lươn.g tâm của mẹ an.h khiến tôi đau đớn n.hưn.g an.h lại khôn.g mảy may suy n.ghĩ gì. An.h coi đó là việc đún.g đắn. n.hìn chồn.g, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra. Tôi hận, hận tất cả, hận n.gười mẹ chồn.g khôn.g thấu tìn.h đạt lý, hận chồn.g tôi, n.gười đàn ôn.g đã từn.g hứa hẹn đủ điều.

Sốn.g tron.g n.hà chồn.g, tôi thấy mìn.h n.hư tù giam lỏn.g.

Tôi đã quyết địn.h nói chuyện ly hôn. n.hưn.g chồn.g tôi khôn.g cho phép, lạ hơn là mẹ chồn.g tôi khôn.g chấp n.hận với lý do ‘ản.h hưởn.g tới dan.h tiến.g n.hà này’.

Khôn.g có đườn.g lui, tôi cũn.g khôn.g thể tự giải thoát cho mìn.h. Bức bối, tôi đã quyết địn.h làm liều, ‘sốn.g buôn.g thả’. Tức là sốn.g mà khôn.g cần bận tâm tới ai, kể cả là chồn.g, mẹ chồn.g. Tôi đi sớm, về khuya, hay tụ tập với bạn bè, thích thì la cà quán xá. Tôi khôn.g thèm đả độn.g tới n.hữn.g lời chồn.g trách cứ hay dằn vặt mìn.h.

Tối về tôi n.gủ riên.g giườn.g và chát, gửi tin n.hắn với bạn bè. Tôi khôn.g muốn mìn.h bị n.hà chồn.g kìm kẹp và làm tới nước này để hi vọn.g, khi an.h ta khôn.g thể chịu nổi tôi, mẹ an.h ta cũn.g khôn.g thể chấp n.hận tôi mà cho tôi được ly hôn.

Hơn 2 năm tôi sốn.g n.hư thế, cuối cùn.g n.gày đó cũn.g đã tới. An.h vào phòn.g tôi, ném vào mặt tôi tờ đơn ly hôn và nói ‘cô biến về n.hà cô đi’. Tôi khôn.g nói lời nào n.hưn.g lòn.g vui n.hư mở cờ tron.g bụn.g. Vậy là tôi đã thàn.h côn.g, đã làm được việc tôi muốn làm, ly hôn chồn.g.

Tôi về n.hà mẹ đẻ, tận hưởn.g n.hữn.g thán.g n.gày vui vẻ, hạn.h phúc. Cuộc đời thật đán.g sốn.g biết bao n.hiêu. Tôi khôn.g thể tưởn.g tượn.g nổi, lúc ở bên bố mẹ lại thấy thư thái đến thế. Bao năm nay tôi đã ấm ức, chịu khổ n.hiều.

Bây giờ là lúc tôi sốn.g thực với bản thân mìn.h. Khôn.g cần biết ai nói gì, ai dị n.ghị ra sao về việc tôi bỏ chồn.g, mặc họ đổ tội cho tôi là con dâu hư hỏn.g, tôi vẫn hiên n.gan.g n.gẩn.g cao đầu, sốn.g đún.g với n.hữn.g gì mìn.h thích.

Theo Tran.h Khán.h (Khám phá)
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment