Giọng nói ấy vọng ra sau tấm rèm “Anh ơi, nhẹ nhẹ thôi, cô bồ của anh không chịu được nữa kìa”

Đan.g cao trào thì giọn.g nói ấy vọn.g ra sau tấm rèm: “An.h ơi, n.hẹ n.hẹ thôi, cô bồ của an.h khôn.g chịu được nữa kìa!”

Thu bước ra sau tấm rèm, khuôn mặt đeo chiếc kín.h râm to tổ chản.g với nụ cười nửa miện.g. Tuấn chỉ kịp á lên một tiến.g rồi vơ vội tấm chăn mỏn.g che lên n.gười.

Tuấn có bồ. Mà có bồ cũn.g cao tay lắm. Cả Tuấn và bồ của Tuấn trước mặt mọi n.gười thì cứ n.hư hai n.gười xa lạ. Rồi n.hữn.g lúc cần n.hau thì bí mật hẹn hò lén lút ở một nơi nào đó mà khôn.g ai biết họ là ai. Tuấn tin rằn.g, chuyện Tuấn có bồ chỉ có Tuấn biết, bồ biết, trời biết, đất biết mà thôi. Mà hiện thực cụ thể đã chứn.g min.h đấy thôi, Tuấn đã cặp bồ được hơn 1 năm rồi mà Thu, vợ Tuấn có biết gì đâu.

Lại nói đến Thu, vợ Tuấn…

Thu có xuất thân ở miền núi. n.han sắc của cô sơn nữ đã khiến Tuấn xiêu lòn.g. Tuấn đã tìm mọi cách để có được trái tim của Thu. Và trời đã chẳn.g phụ lòn.g n.gười, Tuấn đã rước được Thu về làm vợ sau gần 1 năm quen biết.

n.hữn.g thán.g n.gày đầu, cuộc hôn n.hân của Thu và Tuấn tràn n.gập sắc màu hạn.h phúc. Cả hai cùn.g đi làm, tôi về cùn.g n.hau chuẩn bị bữa tối. Căn n.hà n.hỏ luôn rộn rã, đầy ắp tiến.g cười. n.hưn.g tất cả bắt đầu thay đổi khi Thu man.g thai con đầu lòn.g. n.hất là sau khi sin.h con xon.g. n.gười ta nói gái một con trôn.g mòn con mắt, mà Thu, gái một con n.hìn thì lại chẳn.g ai muốn trôn.g.

han.h-don.g-blogtamsuvn-2

Tuấn tin rằn.g, chuyện Tuấn có bồ chỉ có Tuấn biết, bồ biết, trời biết, đất biết mà thôi. (Ản.h min.h họa)

Thu bị rạn da sau sin.h dù đã cố gắn.g bôi chát đủ loại. Cơ thể thon gọn trước kia bị thế chỗ cho n.hữn.g khoản.g mỡ thừa ở n.hữn.g nơi dễ n.hìn thấy. Thu cũn.g đã cố gắn.g chăm chút bản thân hơn để mọi chuyện khôn.g trở nên tồi tệ n.hưn.g xem ra, tìn.h hìn.h cũn.g chỉ khả quan hơn một chút. Thu vẫn khôn.g thể lấy lại được vóc dán.g n.hư thì con gái n.hưn.g điều đó cũn.g khôn.g khiến Thu đau khổ vì so với đứa con khỏe mạn.h, bụ bẫm kia thì chút hy sin.h n.hỏ này có thấm tháp gì. n.hưn.g Tuấn thì đâu có n.ghĩ thế.

Mặc dù so với vợ mấy ôn.g bạn chiến hữu thì Thu vẫn còn duyên dán.g chán n.hưn.g Tuấn vẫn khôn.g thấy hài lòn.g. n.hất là khi tron.g côn.g việc, Tuấn phải thườn.g xuyên tiếp xúc với mấy cô chân dài nón.g bỏn.g. Và Tuấn, đã tự cho phép mìn.h n.goại tìn.h . Tuấn n.ghĩ rằn.g đàn ôn.g n.goại tìn.h mà bỏ bê vợ con thì mới đán.g trách chứ còn n.goại tìn.h mà vẫn chăm sóc vợ con đầy đủ, chu đáo thì thậm chí còn phải đán.g khen ấy chứ.

Tất n.hiên, chuyện cặp kè này khôn.g đi đến cái đích cuối cùn.g là ly hôn vì Tuấn chỉ đan.g tron.g giai đoạn chán n.gán cái thân hìn.h xập xệ của Thu mà thôi. Vậy nên Tuấn mới giữ kín bưn.g mọi chuyện. Gia đìn.h với Tuấn, vẫn là số một, là tất cả. n.hưn.g bồ thì cũn.g khôn.g thể thiếu được. Và Tuấn tin, mìn.h sẽ cân bằn.g được tất cả. Cho đến một n.gày…

Tuấn và cô bồ của mìn.h lại hẹn n.hau ở cái n.hà n.ghỉ than.h vắn.g quen thuộc ấy và cũn.g là số phòn.g ấy. 1 tuần chẵn Tuấn mới được thoải mái nên cán.h cửa vừa đón.g sập lại, Tuấn đã lao n.han.h vào cô bồ của mìn.h. n.hưn.g đan.g cao trào thì giọn.g nói ấy vọn.g ra sau tấm rèm:

– An.h ơi, n.hẹ n.hẹ thôi, cô bồ của an.h khôn.g chịu được nữa kìa!



“An.h xon.g việc thì về n.hà n.gay n.hé! Ở n.hà còn việc lớn khác nữa đan.g đợi an.h đấy!”. (Ản.h min.h họa)

Cái giọn.g nói quen thuộc n.hư hơi thở ấy khiến Tuấn rùn.g mìn.h. Tron.g phòn.g chỉ có hai n.gười, tại sao tự n.hiên lại có tiến.g nói ấy được cơ chứ. Cho rằn.g thần hốn nát thần tín.h, Tuấn tiếp tục côn.g việc còn dan.g dở thì…

– An.h khôn.g biết cô bồ của an.h mới đi sửa n.gực à, an.h đan.g làm cô ấy đau kia kìa!

Thu bước ra sau tấm rèm, khuôn mặt đeo chiếc kín.h râm to tổ chản.g với nụ cười nửa miện.g. Tuấn chỉ kịp á lên một tiến.g rồi vơ vội tấm chăn mỏn.g che lên n.gười:

– An.h khôn.g thấy em đeo kín.h rồi hay sao? – Thu n.hạt giọn.g

Cô bồ của Tuấn thì mặt mũi tái mét hết cả lại, chỉ biết co rúm n.gười nép vào Tuấn. Tuấn cũn.g chới với n.hưn.g chẳn.g biết lấy ai che chắn cho mìn.h, chỉ còn biết ấp ún.g xin Thu tha thứ. Thu n.ghe lời xin lỗi phát ra từ miện.g Tuấn mà chẳn.g có chút cảm xúc gì, chỉ n.hẹ n.hàn.g:

– An.h xon.g việc thì về n.hà n.gay n.hé! Ở n.hà còn việc lớn khác nữa đan.g đợi an.h đấy!

Thu mau chón.g rời khỏi cái nơi nồn.g nặc mùi tội lỗi ấy. Giọt nước mắt muốn rơi xuốn.g n.hưn.g mau chón.g được gạt đi. Tuấn muốn lao theo giữ Thu lại mà đôi chân cứn.g n.gắc. Tuấn muốn về n.hà n.gay lúc này n.hưn.g sợ cái điều mà Thu n.hắn n.hủ. n.hưn.g sợ có còn kịp nữa khôn.g?

Theo Blogtamsu
Share on Google Plus

About Tâm sự đêm buồn

Chia sẻ tâm sự tình yêu, giới tính, hôn nhân, gia đình, cuộc sống và những câu chuyện ngoại tình của vợ, chồng. Cùng lắng nghe và chia sẻ tâm sự buồn, tâm sự thầm kín, tâm sự đêm khuya, tâm sự eva.
Email: tamsudembuon@gmail.com
    Facebook Comment