Tôi Về sớm vợ bất n.gờ n.ghe tiến.g cô hàn.g xóm nói với chồn.g: “Em tình n.guyện làm n.gười tình bón.g tối của anh” .Tôi thấy đôi dép của ả hàn.g xóm trước cửa nhà mình, mình thầm n.ghĩ chắc tron.g nhà đan.g có kịch hay rồi đây. Mình len lén mở cửa nhẹ nhàn.g đi vào.
Lúc đồn.g ý kí vào tờ đăn.g kí kết hôn, nhiều n.gười đã bảo với mình rằn.g: “Chồn.g mày đẹp trai, cao ráo như thế, ra đườn.g rõ ràn.g biết trai có chủ mà gái vẫn cứ chạy theo, liệu mày có đảm bảo được rằn.g nó cả đời này sẽ khôn.g bao giờ phản bội mày khôn.g?”.
Mình n.ghe thì đươn.g nhiên là hiểu, hiểu thế nhưn.g khôn.g vì chuyện đó mà thấy sợ, khôn.g dám tiến đến với cuộc hôn nhân này. Tình yêu thì đươn.g nhiên phải có sự tin tưởn.g chứ, nếu như khôn.g tin tưởn.g thì làm sao đến được với nhau.
Mình bước vào cuộc hôn nhân với chồn.g cùn.g niềm tin sẽ khôn.g bao giờ chồn.g mình phản bội lại mình. Mình vẫn đươn.g nhiên vẫn âm thầm quan sát xem chồn.g mình có biểu hiện gì lạ hay khôn.g. Thế nhưn.g mình phát hiện ra rằn.g, kể cả các cô gái xinh đẹp thế nào, có chủ động làm quen, bắt chuyện, thậm chí biết anh có vợ rồi vẫn cứ muốn xin số điện thoại thì chồn.g mình cũn.g khôn.g trả lời lại.
Nhữn.g cô gái đó có lẽ biết chẳn.g có cơ hội, kể cả là làm bạn cho nên chẳn.g tiếp tục lân la chồn.g mình nữa. Mình tưởn.g thế là yên tâm thì một n.gày khôn.g thể đẹp trời hơn thế, cô hàn.g xóm nhà mình xuất hiện.
Căn nhà bỏ trốn.g bấy lâu cuối cùn.g cũn.g có n.gười đến thuê n.ghe đâu đó là 1 cô nàn.g hot girl xinh đẹp vì mình chưa gặp nhưn.g thấy mấy bà kháo nhau:
Hôm cô ta đến xem nhà em khôn.g có ở nhà cho nên khôn.g biết chứ cô ta ăn mặc chứ nhìn chẳn.g hiền lành gì đâu.
Chồn.g em đẹp trai thế, lại còn làm n.ghiên cứu, cứ ở nhà một mình, cẩn thận lọt vào tầm n.gắm của nó là em khổ.
Mình chỉ biết tủm tỉm cười trước sự lo sợ của nhữn.g chị hàn.g xóm. Có vẻ như họ sợ cho bản thân họ nhiều hơn là sợ cho bản thân mình. Nói là nói thế nhưn.g mình vẫn n.ghĩ mình nên cẩn thận thì hơn. Thế rồi cô hàn.g xóm xuất hiện. Trái n.gược với nhữn.g gì mọi n.gười nói về cô ta mà mình n.ghĩ thì cô ta có vẻ an phận thủ thườn.g. Chỉ thấy cô ta lân la làm quen với mình chứ khôn.g thấy cô ta lân la về phía chồn.g mình. Ai dè là cô ta đón.g kịch.
Mấy lần mình vắn.g nhà, toàn n.ghe mấy n.gười hàn.g xóm kể lại rằn.g cô ả ăn mặc trễ nải, cái gì khoe được là man.g ra khoe hết, cô tình lượn lờ trước mặt chồn.g mình, hết nhờ bê ghế, sửa phòn.g đèn đến đập gián, đập chuột. Mình nhiều lần hỏi dò ý chồn.g:
Anh với cô hàn.g xóm có vẻ thân thiết nhỉ?
thân thiết gì đâu. Cô ấy thấy anh rảnh rỗi nên hay nhờ anh mấy việc linh tinh thôi. Với lại đàn ôn.g đàn an.g, phụ nữ nhờ chẳn.g lẽ lại từ chối à em.
Khôn.g, đấy là em hỏi thế chứ em có cấm anh giúp đâu nhưn.g đừn.g để n.gười ta bàn ra nói vào em khôn.g thích, dù gì mình cũn.g có gia đình rồi.
Tuy rằn.g chồn.g vẫn chưa có ý đồ gì thế nhưn.g mình vẫn sợ lửa gần rơm lâu n.gày cũn.g bén. Sau dạo mình nói thế chồn.g mình hạn chế qua lại nhà cô ta nên mình cũn.g yên tâm. Nhưn.g rồi 1 n.gày đẹp trời mình được về sớm vì côn.g ty chiều có liên hoan, nhân viên về sớm sửa soạn một chút. Mình cũn.g chỉ báo với chồn.g là sẽ khôn.g ăn cơm tối chứ khôn.g nói là sẽ về qua nhà. Cũn.g chính vì khôn.g nói thì mình mới được chứn.g kiến màn tỏ tình hay đến như thế.
Thấy đôi dép của ả hàn.g xóm trước cửa nhà mình, mình thầm n.ghĩ chắc tron.g nhà đan.g có kịch hay rồi đây. Thú thực khi đó mình hồi hộp đến vỡ tim, tay chân bủn rủn vì dự cảm có chuyện chẳn.g lành. Mình len lén mở cửa nhẹ nhàn.g đi vào thì n.ghe được ả hàn.g xóm giọn.g ẽo ợt, còn thấy ả n.gồi gần chồn.g mình, tay lân la vào tay chồn.g mình bảo:
Em thích anh, anh cũn.g biết điều đó rồi mình. Nếu anh khôn.g muốn côn.g khai thì em tình n.guyện làm n.gười tình bón.g tối của anh.
Cuối cùn.g thì cô ta cũn.g lòi đuôi cáo ra rồi đấy. Mình nín thở xem chồn.g mình trả lời thế nào dù trước đó mình định xôn.g vào kèm theo ý n.ghĩ: “Để tao cho đời mày tắm tối theo luôn” thì lại n.ghe chồn.g mình bảo:
Xin lỗi cô, nhưn.g tôi khôn.g có nhu cầu. Với lại tôi có vợ rồi, cô ấy tốt lắm, tôi khôn.g nỡ. Cô về đi, cô bảo xin gì ở bếp thì cứ lấy đi kẻo n.gười ta thấy lại khôn.g hay.
Ơ anh buồn cười, n.gười ta tình n.guyện chứ có phải anh chủ động đâu mà sợ.
Có khác gì nhau đâu, một nửa phản bội thì vẫn là phản bội. Tôi khôn.g muốn làm gì có lỗi với cô ấy đâu, mon.g cô tự trọn.g.
Ả ta ỏn.g ẹo sà vào lòn.g chồn.g em, em đứn.g n.goài cay cú lắm nhưn.g vẫn cố kìm chế:
Về 3 vòn.g em ăn đứt vợ anh, chị ta được cái mặt chứ có được cái gì đâu mà anh mê. Anh cứ thử ở với em 1 lần xem có hơn vợ anh khôn.g nào.
Tôi... tôi...
Đi mà, anh đừn.g sợ.
Chồn.g mình lúc này đẩy cô ta đứn.g phắt dậy:
Cô về đi, đừn.g để tôi nặn.g lời.
Mình bất n.gờ trước cách ứn.g xử của chồn.g mình, càn.g buồn cười trước sự tẽn tò của cô ả. Chắc mình khôn.g phải n.ghĩ cách xử ả nửa rồi. Cô ta lao ra khỏi nhà mình với vẻ bực bội. Mình lúc này đã ra cửa đứn.g chờ sẵn, thấy mình cô ta giật nảy:
Ơ chị...
Sao mồi chài chồn.g tôi khôn.g được nên bực à?
Em... chị hiểu lầm rồi.
Tôi n.ghe hết cả rồi, lần sau còn lản.g vản.g gần chồn.g tôi hay vào cái nhà này thì đừn.g có trách con này khôn.g cảnh cáo.
Mình chờ 1 lúc rồi mới vào nhà giả vờ như khôn.g biết chuyện gì. Chồn.g mình thấy vợ về thì vừa n.gạc nhiên vừa lo lắng vì sợ mình biết cô hàn.g xóm qua lại hiểu lầm chồn.g:
Em về sớm thế?
Côn.g ty liên hoan nên em về chuẩn bị, anh xã đi với em nhé.
Thôi anh đi cùn.g sợ bất tiện cho em.
Ơ bất tiện gì, anh đi với em, em thấy vui với tự hào chứ sao?
Mình ôm chồn.g nũn.g nịu, anh cũn.g ôm mình xoa xoa đầu. Tự dưn.g thấy tự hào về n.gười đàn ôn.g này thế lòn.g mình hạnh phúc đến khó tả. Chưa bao giờ mình cảm thấy bản thân may mắn đến như thế. Mình biết là sẽ khôn.g nói trước được điều gì, nhưn.g mưa n.gày nào mát mặt n.gày đấy mọi n.gười nhỉ, đan.g hạnh phúc thì cứ tận hưởn.g thôi.
Theo tâm sự bạn đọc
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment