Trên đời, nếu mẹ chồn.g em là n.gười tham tiền số 2 thì em tin sẽ chẳn.g có ai dám đứn.g số 1, trên cơ bà được. Thật sự từ bé em chưa gặp n.gười nào tham lam, tính toán như bà.
Vừa n.ghe thôn.g gia hấp hối, mẹ chồn.g em giục: Con san.g n.gay bảo ôn.g ấy di chúc lại cho mảnh đất
Em nói cấm có sai tí nào, n.gay n.gày yêu, chồn.g dẫn em về giới thiệu. Lần đầu gặp mặt, mẹ anh đã hỏi em thế này:
“Lươn.g cháu được bao nhiêu 1 thán.g? Bố mẹ cháu có lươn.g khôn.g?”.
n.ghe em kể lươn.g 12 triệu, bố mẹ đều là côn.g nhân viên chức n.ghỉ hưu bà có vẻ hài lòn.g nên bảo:
“Ờ thế còn được. Bố mẹ cháu có lươn.g lậu thế, sau này chắc cũn.g khôn.g phải n.gón.g con gái lấy chồn.g man.g tiền của về nuôi”.
Ôi, em n.ghe bà nói mà choán.g ván.g các chị ạ. Đến chồn.g em đứn.g bên n.ghe còn n.gượn.g thay mẹ. Sau anh ấy nói đỡ bà:
“Tính mẹ anh hay nói khôn.g n.ghĩ, thật tình bà khôn.g có ý gì đâu. Em đừn.g để bụng”.
Đại khái sau lần ấy em cũn.g khôn.g có ấn tượn.g đẹp với mẹ chồn.g nhưn.g bên n.goài vẫn phải vui vẻ, dạ vân.g các kiểu. Thế nhưn.g về sốn.g chun.g rồi em mới thấy, mẹ chồn.g em đún.g là trần đời có 1.
Sau cưới, vợ chồn.g em ở chun.g với bố mẹ anh. Bố chồn.g em hiền lành, dễ tính chứ mẹ chồn.g em thì ghê thôi rồi. Một thán.g, theo quy định chún.g em phải góp với mẹ chồn.g 5 triệu tiền ăn uốn.g, điện nước sinh hoạt.
Thế nhưn.g cứ vài n.gày mẹ chồn.g lại sai em đi chợ, mua gạo, mua hoa quả, bà khôn.g đưa tiền đâu. Mà mỗi lần mua đâu có ít, lần nào cũn.g vậy, mua hết cái gạch đầu dòn.g của mẹ chồn.g, em phải mất tới gần triệu bạc. Hết ga bà cũn.g bảo em gọi, ma chay cưới hỏi gì tron.g họ vợ chồn.g em phải đón.g tiền.
Bà bảo chồn.g em là trưởn.g, mọi thứ tự phải lo, bà chỉ đi thay thôi, tiền chún.g em trả. Nên tính ra một thán.g em phải bỏ ra 7, 8 triệu, đắt hơn đi thuê trọ bên n.goài. Có điều n.ghĩ thôi thì phận làm con, lo được gì cho bố mẹ cứ lo. Em khôn.g muốn tính toán.
Em ghét nhất ở mẹ chồn.g em cái tính nhòm n.gó của nả bên thôn.g gia. Lúc nào bà cũn.g chỉ thích con dâu về n.goại bòn mót nhà n.goại man.g về nhà chồn.g. n.gay như hôm cưới, bà bảo em thế này:
“Đi lấy chồn.g rồi con bảo bố mẹ bên nhà có gì thì cho luôn đi. Có mỗi cô con gái phải yêu thươn.g hơn chút chứ”.
Nói chun.g n.ghe cái giọn.g của bà n.gán n.gẩm lắm mà em cũn.g kệ. Son.g tới cuối thán.g trước, bố em khôn.g may đột quỵ khôn.g qua được. Sau 1 thán.g nằm viện bác sĩ quyết định trả cụ về nhà. Anh trai em gọi san.g thôn.g báo làm em rụng rời chân tay cảm giác trời đất sụp hẳn. Thế mà mẹ chồn.g em đứn.g bên n.ghe thấy liền giục con dâu:
“Thôi, mau san.g gặp mặt bố con lần cuối đi. Ôn.g ấy còn mảnh đất cạnh nhà, cố mà thuyết phục ôn.g ấy di chúc lại cho hai đứa. tội gì khôn.g tranh thủ thời cơ”.
Chồn.g em đứn.g bên phát choán.g về mẹ, anh quát ầm:
“Mẹ im đi, đừn.g có lúc nào cũn.g tiền tiền thế”.
Lúc ấy bà mới chịu im các chị ạ.
Theo:Webtretho
Home
Gia đình
Gia-dinh
Vừa nghe thông gia hấp hối, mẹ chồng em giục: Con sang ngay bảo ông ấy di chúc lại cho mảnh đất
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Facebook Comment